Nói như vậy càng làm người ta kinh hãi, thử nghĩ
xem, Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ đều là Thủy tổ cấp bậc Tiên thống,
thực lực mạnh mẽ không cần nhiều lời.
Hơn nữa nhìn ra được, khi còn sống bọn họ đi cùng nhau, bọn họ đều bị trọng thương, cuối cùng không chữa khỏi bỏ mình, thử nghĩ, khi bọn họ
còn sống đã gặp phải địch nhân đáng sợ cỡ nào.
Lúc này, đám người Thánh Sương Chân Đế lại liên tưởng tới Thông Thần Thủy tổ, mọi người cũng nhớ đến thân thể vỡ vụn của Thông Thần Thủy tổ.
Thân thể Thông Thần Thủy tổ cứng rắn, đây là việc ai cũng biết, cuối
cùng vẫn bị người ta đánh nát, như vậy cần lực lượng cường đại cỡ nào.
Thông Thần Thủy tổ xuất hiện trên ngọn núi, chỉ sợ khi hắn còn sống đã ở cùng một chỗ với Kiếm Thánh, Khai Thiên Đao Tổ.
Nếu nói ba vị Thủy tổ ở cùng nhau, cuối cùng đều chết thảm trong tay
kẻ khác, như vậy địch nhân của bọn họ là tồn tại khủng bố và kinh khủng
cỡ nào.
Nghĩ tới điểm này, đám người Thánh Sương Chân Đế hít sâu một hơi, bọn hắn nhìn nhau.
Ba vị Thủy tổ, hơn nữa bọn họ đều là Thủy tổ cấp bậc Tiên thống, cuối cùng chết thảm trong tay địch nhân, nghĩ tới việc này, bọn họ sợ hãi.
Nếu như tin tức này truyền đi, người trong thiên hạ biết được sẽ nghĩ thế nào? Trong suy nghĩ của người khắp thiên hạ, Thủy tổ là vô địch.
Đặc biệt là Thủy tổ cấp bậc Tiên thống, đó là tồn tại vạn cổ vô địch, là tồn tại chí cao vô thượng trong mắt tất cả tu sĩ.
Nếu như nói ba vị Thủy tổ cấp bậc Tiên thống đều chết thảm trong tay
người khác, người trong thiên hạ biết tin này, người ta sẽ tin hay sao?
Nếu người trong thiên hạ đều tin tưởng ba vị Thủy tổ cấp bậc Tiên
thống đều chết thảm trong tay cường địch, như vậy sẽ tạo thành sợ hãi cỡ nào, nói không chừng thiên hạ sẽ đại loạn, lòng người bàng hoàng, đến
lúc đó, chỉ sợ không biết rõ sẽ có bao nhiêu người cho rằng tận thế hàng lâm, đại hung giáng lâm thế giới.
Đừng nói cường giả tu sĩ trong thiên hạ, đám người Thánh Sương Chân
Đế, Hoàng Tôn Chân Đế, Thái Huyền Phong đã đủ cường đại rồi, bọn họ cũng đứng trên đỉnh của cường giả.
Hiện tại bọn họ biết rõ sự thật như vậy, trong lòng bọn họ sợ hãi
và rung động, ngay cả ba Thủy tổ cấp bậc Tiên thống cũng chết thảm, nếu
như bọn họ gặp cường địch như vậy, căn bản không đủ nhìn, Chân Đế,
Trường Tồn như bọn họ, đối mặt với cường địch như thế, bọn họ không khác gì giun dế.
Nhìn thấy thi thể Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ đang ngồi đó, đại hắc ngưu thì thào nói:
- Có người nên gánh vác tội danh thiên cổ, nếu ngày khác Tam Tiên giới thất thủ, hắn chính là tội nhân của Tam Tiên giới!
Nội tâm Thánh Sương Chân Đế rung động, nàng hiểu “có người” trong lời đại hắc ngưu là ai.
Đùng!
Một âm thanh vang lên, thời điểm này, bọn họ nhìn thấy một việc đáng
sợ, bọn họ nhìn thấy thi thể Kiếm Thánh cùng Khai Thiên Đao Tổ ngẩn
người lên, trên bầu trời xuất hiện ánh lửa.
Đám người Thánh Sương Chân Đế cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên
bầu trời xuất hiện một đám lửa, một bóng dáng tà hỏa xuất hiện.
Bóng dáng đứng trong tà hỏa sinh ra khí thế quân lâm thiên hạ, hắn
đứng ở nơi đó, vạn cổ đều là giun dế, loại khí tức kia không cần tận lực bộc phát, người ta vẫn có thể nhìn rất rõ ràng.
- Là hắn!
Nhìn thấy bóng dáng bị tà hỏa bao phủ, Thánh Sương Chân Đế hô một tiếng.
Bóng dáng đứng trong tà hỏa chính là kẻ đã triệu hồn trong Viễn Chinh thuyền, về sau bị một quyền của Lý Thất Dạ đánh vào vực sâu.
Hiện tại, bóng dáng xuất hiện lần nữa, khi kẻ này vừa hiện thân,
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận một tia khí tức, dường như bóng dáng đã
mạnh hơn trước rất nhiều.
Thời điểm bóng dáng tà hỏa hiện thân, Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ đã tọa hóa lại mở mắt ra.
Kiếm Thánh cùng Khai Thiên Đao Tổ vừa mở mắt, mọi người kêu lên sợ
hãi, cho dù đám người Hoàng Tôn Chân Đế có chuẩn bị tâm lý, lúc hai vị
Thủy tổ đột nhiên mở mắt ra, việc như vậy rất dọa người.
Lúc Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ mở mắt, hào quang phun ra nuốt
vào, trong mắt bọn họ như có ánh sao. Nếu như không phải trên người bọn
họ không có sinh cơ, chỉ sợ ai cũng nghĩ bọn họ là người sống.
- Sư phụ, bọn họ sống lại.
Liễu Yến Bạch vừa nhìn thấy Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ đứng lên, nàng hét lớn.
- Không, bọn họ không có phục sinh, bọn họ đã chết.
Đại hắc ngưu thở dài, lắc đầu, nói ra:
- Chỉ còn lại chấp niệm không tiêu tan mà thôi.
Lúc đại hắc ngưu nói chuyện, Khai Thiên Đao Tổ và Kiếm Thánh đã bay
lên không, đứng trên bầu trời, đứng giằng co với bóng dáng tà hỏa.
- Đều là chấp niệm bất tử.
Nhìn thấy Khai Thiên Đao Tổ cùng Kiếm Thánh giằng co với bóng người
tà hỏa, Huệ Thanh Tuyền thở dài, nàng biết rõ việc này có ý nghĩa thế
nào.
- Ha ha, có nên thừa dịp bọn họ đánh nhau, chúng ta xông vào cổ điện đi, cướp lấy bảo vật.
Đại hắc ngưu đảo đôi mắt vài vòng, hắn cười nói rất bỉ ổi.
Đại hắc ngưu đánh chủ ý tiên vật, đám người Thánh Sương Chân Đế là vãn bối nên không dám nói gì.
- Gấp cái gì, bảo vật sẽ không chạy.
Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Đại Thánh Nhân đã nói như vậy, ta cũng tùy ý.
Đại hắc ngưu nhún vai, cũng không vội đi cướp bảo vật.
Lúc mọi người dùng tâm thần quan sát bầu trời, mọi người đều biết, một trận đại chiến kinh thiên sắp diễn ra.
- Ngươi vẫn tới.
Lúc này, Kiếm Thánh đã chết lại mở miệng.
- Đến rồi.
Bóng người trong tà hỏa đáp lời, hắn nói chuyện là không nóng không
vội, giọng nói đầy từ tính, tràn đầy mị lực, cũng có thể tuyệt thế vô
song như hắn năm đó.
- Quay lại là bờ!
Khai Thiên Đao Tổ nói:
- Không nên lại sai lầm!
Ba người chết mở miệng nói chuyện, việc này nói ra sẽ không có ai
tin, cảm giác rất quỷ dị, nói không chừng người nhát gan sẽ bị dọa vỡ
mật.
-
Quay lại là bờ?
Bóng người tà hỏa im lặng một lúc, nói:
- Bờ, ở đâu? Là quang minh hay là chính nghĩa?
- Bờ, tức là Tam Tiên giới.
Kiếm Thánh nói:
- Tam Tiên giới, tức là bờ.
- Cho nên, ta đã quay đầu lại.
Bóng người tà hỏa nói:
- Ta chỉ tìm một nơi quy túc cho Tam Tiên giới, cũng là bờ của ta.
- Cũng là nguyên nhân ngươi cam chịu đọa lạc sao?
Ánh mắt Khai thiên Thủy tổ lạnh lùng, trường đao trong ngực hắn kêu vang.
- Thế gian không có quang minh và không có hắc ám.
Bóng người tà hỏa nói:
- Điểm khác nhau duy nhất là lựa chọn mà thôi, tất cả đều trong nhân tâm.
- Nếu ngươi cho rằng như vậy là nơi quy túc cho Tam Tiên giới, đây là sai lầm.
Kiếm Thánh nói ra, hắn nói chuyện tràn ngập từ tính.
- Vậy ngươi nghĩ sao?
Bóng người tà hỏa nói:
- Thiên tướng diệt, ngươi dựa vào cái gì cứu vãn?
- Bằng vào trường đao trong tay, chết trận mới thôi.
Khai Thiên Đao Tổ tổ nói, đao ý dạt dào, hắn nói câu này, đao ý như chém đứt thiên địa.
- Sau khi chết trận thì thế nào?
Bóng người tà hỏa không hề sốt ruột, nói chuyện rất bình tĩnh, thậm chí tràn đầy sinh cơ.
- Tâm không thẹn, là đủ!
Khai Thiên Đao Tổ lạnh lùng, nói:
- Ngẩng đầu nhìn thiên địa, cả đời không thẹn, đây chính là nam nhi, như vậy là đủ.
- Quân tử mà thôi.
Bóng người tà hỏa nói:
- Sau khi ngươi chết, Tam Tiên giới sau lưng chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Bóng người tà hỏa nói như vậy, nội tâm đám người Thánh Sương Chân Đế
sợ hãi run rẩy, đại tai nạn sắp đến, đây không phải lời nói suông.
- Ngươi đưa ra lựa chọn vì Tam Tiên giới, chưa chắc là đúng.
Kiếm Thánh nói.
- Thế gian không có đúng sai.
Bóng người tà hỏa bình thản nói:
- Ta tận lực mà làm, thiên hạ mắng ta, thì như thế nào! Ta làm việc chỉ hỏi bản tâm, không cần thiên hạ hiểu.
- Không chiến mà sợ!
Khai Thiên Đao Tổ nói:
- Đây không phải việc đời ta nên làm.
- Đạo hữu sai rồi.
Bóng người tà hỏa đáp:
- Ta từng tận lực cả đời, dùng lực lượng đỉnh phong cả đời chiến đấu
cũng thảm bại. Ngươi chưa từng biết, bóng mờ bao phủ bầu trời này mạnh
cỡ nào, nhiều ra sao, so sánh với nhau, chúng ta chỉ là giun dế.
- Cho dù là giun dế cũng không khuất phục!
Khai Thiên Đao Tổ nói:
- Đao dài ba xích, đánh một trận rồi chết.
Khai Thiên Đao Tổ nói lời này sinh ra bá khí quán thông vạn cổ, bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng phải cúi đầu.
Nghe ba người nói chuyện, mặc dù đám người Thánh Sương Chân Đế không hiểu hoàn toàn, bọn họ vẫn hiểu đại khái.
Hôm nay bọn họ sợ hãi, bọn họ đã biết tin tức đáng sợ từ đám người Khai Thiên Đao Tổ.
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Kiếm Thánh nói:
- Chỉ có một con đường, đến chết mới thôi!
- Ngày xưa, các ngươi không phải đối thủ của ta.
Bóng dáng tà hỏa nói:
- Hôm nay, các ngươi càng không phải đối thủ của ta.
- Thì như thế nào?
Kiếm Thánh lạnh nhạt nói:
- Đồ vật nơi này không thuộc về ngươi, ngươi không lấy được.
- Tận lực mà làm.
Bóng dáng tà hỏa nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thế là đủ!
- Tốt, đến chết mới thôi.
Khai Thiên Đao Tổ cười cười, tổ uy bạo phát.
- Quân còn có di ngôn, có thể nhờ hậu bối truyền lời.
Kiếm Thánh nói.
- Không có.
Bóng người tà hỏa im lặng, cuối cùng nói:
- Tương lai, thiên hạ đều mắng ta, ta không cần lưu di ngôn vô nghĩa.
- Bỏ đi.
Kiếm Thánh gật đầu, thần thái trang trọng, tiếc hận, nói:
- Quân chính là mẫu mực đời ta, đáng tiếc.
- Cuối đại đạo không phải là đỉnh của ta.
Bóng người tà hỏa nói:
- Ta thật xấu hổ, đáng tiếc duy nhất là đời này không thể lại đến cuối đại đạo, nhìn trộm Chân Tiên đạo.
Lúc này, Khai Thiên Đao Tổ im lặng, Kiếm Thánh cũng im lặng.
- Người nào ngăn ta, chết.
Cuối cùng, bóng người tà hỏa nói:
- Đến chết không ngừng!
- Đến chết không ngừng!
Lúc này Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ nhìn nhau, khí tức bộc phát ngập trời.