Đế Bá

Giai Nhân Đến Từ Phương Xa


trước sau

Lưu Lôi Long thở dài một tiếng, nói ra:

- Không nói chuyện này, đại sự trong tông môn có chưởng môn và các vị phong chủ quyết định.

Lưu Lôi Long hắn đã rời khỏi Thần Huyền tông nhiều năm, trong những năm qua, Thần Huyền tông cũng biến hóa không nhỏ, có rất nhiều chuyện, đặc biệt là nội bộ trong tông môn phân tranh, hắn rất ít quan tâm tới việc này.

- Sư huynh, quay về tông môn đi, có lẽ, sư huynh có thể ngăn cơn sóng dữ.

Hoàng Kiệt thập phần chân thành khuyên bảo Lưu Lôi Long, nói xong, hắn nhìn sang Lưu thôn trước mặt.

Mặc dù nói, Lưu Lôi Long không còn là tiểu thiên tài năm đó, nhưng với tư cách một cao thủ Vương Giả Phách Thể, hắn cũng không tính là tiểu nhân vật, hắn hoàn toàn có năng lực quản lý một phương.

Hiện tại Lưu Lôi Long Quy ở lại trong thôn trang nhỏ như Lưu thôn chính là đại tài tiểu dụng.

Lưu Lôi Long nhìn sang Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ lạnh nhạt ngồi ở nơi đó, thần thái tự nhiên, việc này làm cho Lưu Lôi Long ngẩng đầu nhìn về hướng Thần Huyền tông.

Đương nhiên Hoàng Kiệt không biết Lưu Lôi Long đã khôi phục, hắn khôi phục nên tương lai sẽ bay cao, tiểu thiên tài Lưu Lôi Long năm đó đã trở lại, chỉ có điều, hiện tại nếu bảo Lưu Lôi Long quay về Thần Huyền tông, hắn lại do dự.

Không hề nghi ngờ, Lưu Lôi Long có lòng tin mình sẽ đột phá cảnh giới rất cao, tương lai hắn cũng có thể có tiền đồ lớn trong Thần Huyền tông.

Nhưng hôm nay Lưu Lôi Long xem ra, không có ai có tài đức sáng suốt hơn Lý Thất Dạ, nếu ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, hắn có thể học được rất nhiều thứ.

- Về sau lại về.

Cuối cùng Lưu Lôi Long thu hồi ánh mắt, hắn lắc đầu cự tuyệt Hoàng Kiệt mời.

- Ta cũng không miễn cưỡng sư huynh, có một ngày sư huynh sẽ trở lại, cánh cửa Thần Huyền tông vĩnh viễn mở ra vì sư huynh.

Hoàng Kiệt nhìn thấy Lưu Lôi Long kiên định như thế, hắn cũng đành phải thôi.

Hoàng Kiệt không nói thêm cái gì, hắn cáo từ rời đi, thời điểm hắn rời đi lại cười nói với hài tử Lưu thôn:

- Đám tiểu tể tử, cố gắng lên, cửa lớn Thần Huyền tông luôn mở rộng với các ngươi, chờ thời điểm các ngươi tới Thần Huyền tông, ta sẽ tới đón tiếp các ngươi.

Hoàng Kiệt là cường giả Chân Nhân Bảo Thân, hắn có thể thân mật với đám nhỏ Lưu thôn như thế là vì có quan hệ với Lưu Lôi Long.

Đám nhỏ Lưu thôn nghe thấy Hoàng Kiệt nói thế, đôi mắt bọn họ sáng lên, trong mắt của bọn họ mang theo chờ mong và hướng tới.

Đối với đám nhỏ Lưu thôn mà nói, bọn họ khổ luyện như thế chính là vì có một ngày có thể bái vào Thần Huyền tông.

Hoàng Kiệt mang theo đội ngũ rời đi, Lưu Lôi Long ngồi lại vị trí ban đầu, hắn bảo bọn nhỏ tiếp tục tu luyện, chính hắn thì lâm vào im lặng.

- Muốn trở lại tông môn?

Sau một lát, Lý Thất Dạ cười cười.

Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn cười khổ và nói:

- Ta càng muốn ở bên cạnh thiếu gia.

Lưu Lôi Long nói lời này là thật lòng, thực sự không phải là lời nịnh nọt, nếu như nói bảo hắn lựa chọn giữa Thần Huyền tông và Lý Thất Dạ, hắn khẳng định lựa chọn ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ.

- Ta không ở nơi này quá lâu. Lý Thất Dạ cười nói:

- Tương lai, ngươi nhất định sẽ trở lại trong tông môn.

Lý Thất Dạ sẽ rời đi, Lưu Lôi Long cũng biết rõ, dù sao Chân Long như hắn sẽ có ngày bay lên chín tầng trời.

Lưu Lôi Long im lặng, hắn há miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng, hắn thở dài nói:

- Thần Huyền tông chúng ta chính là thế lực Yêu tộc lớn nhất phía bắc Tây Hoàng...

Nói đến đây, hắn dừng lại vì không biết nên nói thêm cái gì.

- Mà ngươi là Nhân tộc.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Ngươi năm đó cũng là một tiểu thiên tài, ngươi cũng trải qua đủ loại ân oán phân tranh trong tông môn.

Đối với loại chuyện này, Lý Thất Dạ biết rõ, đương nhiên, hắn cho rằng chỉ là việc nhỏ.

Lưu Lôi Long chỉ thở dài, hắn không nói nhiều. Hoàng Kiệt đã tới nơi này, đám nhỏ Lưu thôn càng sinh động, càng cố gắng, dù sao, đối với bọn nhỏ trong thôn mà nói, bọn họ ngay từ đầu cố gắng tu hành, từ nhỏ đã bắt đầu tu hành chính là vi có một ngày có thể làm đệ tử Thần Huyền tông.

Đối với người Lưu thôn mà nói, có thể bái nhập Thần Huyền tông chính là vinh quang vô thượng, xem như rạng rỡ tổ tông.

Trước Lưu Lôi Long, trong Lưu thôn cũng có người làm môn hạ Thần Huyền tông, nhưng tạo hóa thường thường, không thể có tư cách kinh thiên động địa, Lưu Lôi Long vốn có tiềm lực, về sau xảy ra chuyện nên mới quay về Lưu thôn.

Đương nhiên, đối với Lưu thôn mà nói, đây lại là chuyện tốt, sau khi Lưu Lôi Long trở về, hài tử trong thôn được chỉ điểm nhiều hơn.

Có thể nói, trước kia không có chuyện như vậy, trước hài tử Lưu thôn muốn tu luyện đều dựa vào chính mình lục lọi.

Hiện tại hài tử Lưu thôn đều có Lưu Lôi Long tự mình chỉ điểm, có thể đi ít đường quanh co trong tu hành, đặc biệt là đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, các hài tử trong thôn gặp may mắn, cũng tiến bộ rất nhiều.

Trên thực tế, tại Lý Thất Dạ cải biến làm Lưu thôn biến hóa rất lớn, tất cả ruộng đồng đều trồng thảo dược, hơn nữa, Lý Thất Dạ dạy bảo nên các thôn dân đã nắm giữ phương pháp giao trồng thảo dược, từ đó các thảo dược sinh trưởng rất tốt.

Biến hóa như thế đều nằm trong mắt
Lưu Lôi Long, hắn cũng vui vẻ, hắn biết rõ, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ điểm đã cải biến vận mệnh Lưu thôn.

Phải biết rằng, các biện pháp gieo trồng thảo dược, tất cả đại tông môn sẽ không truyền ra bên ngoài, hơn nữa, không phải luyện đan sư, tu sĩ không hiểu gieo trồng thảo dược và linh dược, như Lưu Lôi Long, hắn không hiểu nhiều về việc này.

Hiện tại Lưu thôn học gieo trồng thảo dược, từ đó sẽ tạo thành cải biến lớn với Lưu thôn, cũng triệt để cải biến vận mệnh của Lưu thôn.

Lý Thất Dạ bảo thôn dân thu hoạch đa số thảo dược bán cho Thần Huyền tông, còn lại đều lưu lại.

Sau khi bán thảo dược, các thôn dân vui mừng, bởi vì bán thảo dược có thu hoạch lớn hơn so với trồng lương thực rất nhiều..

Lý Thất Dạ lưu lại các thảo dược không phải Lý Thất Dạ muốn, hắn nấu thảo dược thành cao, từ đó làm thuốc mỡ tôi gân luyện thể cho hài tử trong Lưu thôn.

Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Lưu Lôi Long cũng hâm mộ, thời điểm hắn tu luyện không có cơ hội tốt như thế, đều tự mình tu luyện.

Hiện tại hài tử Lưu thôn không chỉ có đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, còn lấy như thế thuốc mỡ tôi gân luyện thể, đây là chuyện thập phần đáng quý.

Phải biết rằng, thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng! Có thể từ nhỏ bôi thuốc mỡ, không phải tu sĩ nào cũng có điều kiện như thế.

Lưu Lôi Long cho rằng, được Lý Thất Dạ dạy bảo như vậy, bọn nhỏ trong Lưu thôn tu luyện một năm còn hơn tu luyện trong Thần Huyền tông mười năm.

Đương nhiên, Lý Thất Dạ không thể mỗi ngày chỉ điểm đám nhỏ Lưu thôn, hắn chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm mà thôi, chỉ dẫn con đường tu luyện chính xác cho các hài tử.

Đa số thời gian Lý Thất Dạ tự mình tu luyện và ngẩn người.

Mỗi khi nhìn thấy Lý Thất Dạ ngẩn người, Lưu Lôi Long cũng không biết Lý Thất Dạ đang suy nghĩ gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thể làm cho Lý Thất Dạ ngẩn người không phải là chuyện hắn có thể tiếp xúc.

Vào ngày hôm nay, Lý Thất Dạ ngồi dưới bóng cây cạnh dòng suối, nhìn nước suối róc rách, hắn ngẩn người thật lâu.

Lưu Lôi Long chuẩn bị mấy chén trà nhỏ cho Lý Thất Dạ, sau khi nấu xong thì hắn rời đi, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ ngẩn người.

Nước suối chảy róc rách, trừ âm thanh nước suối ra, cũng chỉ còn lại tiếng nước trà sôi sục.

Lý Thất Dạ tựa vào gốc cây, hắn nửa nằm và nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gõ vào gốc cây, âm thanh rất có tiết tấu, dường như thiên địa như hòa hợp với Lý Thất Dạ.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua thật chậm, mãi cho đến vĩnh hằng, trở thành tuyên cổ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nói:

- Xuất hiện đi, ngồi ở trên ngọn cây thật mệt mỏi.

Lý Thất Dạ vừa nói xong, một làn gió thơm bay tới, hương thơm như thấm vào tim gan, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Một nữ tử xuất hiện, đó là mỹ nữ tuyệt thế, nàng mặc quần áo xanh và tỏa ra khí tức sinh động, nàng giống như tinh linh giữa núi rừng.

Quan sát nàng, mỹ nữ tuyệt thế trước mặt xinh đẹp vô song, nàng có mái tóc dài như thác nước xõa vai, thời điểm làn gió thơm thổi tới, sợi tóc phất phới giống như tiên tử.

Trên mái tóc của nữ tử có trâm phượng cài đầu, phượng hoàng trên trâm rất sống động như muốn đập cánh bay đi, dường như có gió nhẹ thổi tới sẽ tung cánh bay cao.

Đôi mắt nữ tử như biết nói chuyện, dường như tất cả linh khí trong thiên địa đều tập trung vào mắt của nàng.

Mi tâm của nữ tử có điểm đỏ, điểm đỏ này như hồng bảo thạch, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Nhưng Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn nàng mà thôi, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không để ý tới.

Nữ tử giật mình nhìn Lý Thất Dạ, nàng lắc lắc cánh tay, lại dò xét Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, nhưng nhìn không ra mánh khóe gì, cho dù mi tâm của nàng tỏa sáng nhưng không có thu hoạch gì.

Lý Thất Dạ vẫn là phàm nhân vô cùng bình thường, cho dù tu luyện phương pháp nhập môn mà thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện