Một đống bảo vật như ngọn núi, có không biết bao nhiêu đệ tử hâm mộ.
Đương nhiên, những đệ tử thua bảo vật đều lúng túng, bọn họ không chỉ thua Lý Thất Dạ, thậm chí còn thua cả mặt mũi, tất cả mọi người cảm thấy mất
mặt, đặc biệt mất mặt trước mặt Cung Thiên Nguyệt càng làm nội tâm bọn
họ không vui.
Về phần các vị trưởng lão, nhìn thấy cảnh này, bọn
họ cười khổ, may mắn bọn họ không có tham gia ván cược, bằng không bọn
họ cũng thất bại thảm hại.
Đối với bảo vật chồng chất như núi
trước mặt, Lý Thất Dạ cũng chỉ liếc mắt mà thôi, trong mắt hắn, nhiều
bảo vật như vậy cũng chỉ là đồng nát sắt vụn, thậm chí còn không bằng
đồng nát sắt vụn.
- Một đám ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn đệ tử ở đây, hắn cười nói.
Lời này làm rất nhiều người xấu hổ, tuy lúc trước Cung Thiên Nguyệt đã từng mắng bọn họ như vậy, nhưng Lý Thất Dạ có thể so sánh với Cung Thiên
Nguyệt hay sao? Bị Cung Thiên Nguyệt mắng, không ít đệ tử có thể tiếp
nhận, nhưng bị Lý Thất Dạ mắng, trong nội tâm bọn họ cũng không có tư
vị, đối với bọn họ mà nói, đây là một loại nhục nhã!
Trước đó là
bọn họ nhục nhã Lý Thất Dạ, là bọn họ xem thường Lý Thất Dạ, thậm chí
đến bây giờ, trong nội tâm bọn họ cũng không thừa nhận Lý Thất Dạ mạnh
hơn bọn họ, trong lòng bọn họ vẫn khinh thường Lý Thất Dạ.
Hiện
tại bị Lý Thất Dạ mắng trước mặt như thế, trong nội tâm bọn họ dễ chịu
sao? Bọn họ cũng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nhưng lại không dám
nhiều lời.
- Hừ!
Lúc này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ hừ một tiếng!
Mặc dù Hoàng Trữ không có tham gia đánh cược, nhưng trước mặt của Cung
Thiên Nguyệt, hắn bị Lý Thất Dạ đoạt hết danh tiếng, trong lòng của hắn
dễ chịu sao?
- Không cần không phục, nói chính là các ngươi.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Hoàng Trữ và Chiến Hổ, hắn vừa cười vừa nói:
- Các ngươi chính là ngu xuẩn trong ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ nói thế, không ít đệ tử nhìn sang Lý Thất Dạ và đám người Chiến Hổ.
- Ngươi…
Sắc mặt Chiến Hổ khó xem tới cực điểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Sắc mặt Hoàng Trữ rất khó coi, nhưng hắn hít sâu một hơi và áp chế lửa giận trong lòng, nói:
- Sư đệ, không nên đắc ý quên hình, thành công chính là một việc vui, nhưng mà con đường tương lai có rất dài…
Lúc này, Hoàng Trữ dùng thái độ ý vị thâm trường nói với Lý Thất Dạ, hình
như sư huynh hắn đang muốn tốt cho Lý Thất Dạ, với tư cách một trưởng
bối khuyên nhủ Lý Thất Dạ.
- Được rồi, không cần nói đạo lý với ta.
Lý Thất Dạ cắt lời của Hoàng Trữ, hắn vừa cười vừa nói:
- Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, không phục? Ta có thể giẫm lên mặt của ngươi đấy.
Lúc này, các đệ tử ở đây cũng nhìn nhau, vào lúc đó, không ít đệ tử có cảm
giác Lý Thất Dạ thay đổi, trước kia Lý Thất Dạ chẳng muốn tranh đấu với
ai, hiện tại Lý Thất Dạ lại hùng hổ dọa người.
Bọn họ lại làm sao biết, trước kia Lý Thất Dạ chỉ mặc kệ mà thôi, hiện tại hắn chỉ muốn
giẫm một cước, không cần nguyên nhân gì, hắn nghĩ và làm mà thôi.
Giống như con sâu cái kiến kêu gào trước mặt cự nhân, cự nhân mặc kệ, tùy
tiện cho nó hét ầm ĩ, nhưng cự nhân đạp một cái cũng chỉ là chuyện nhấc
chân, không cần bất cứ nguyên nhân gì, không cần bất cứ lý do gì, cũng
không cần nói cảm xúc, muốn thì làm thôi.
Lý Thất Dạ nói muốn giẫm lên mặt bọn họ, lúc này sắc mặt Chiến Hổ và Hoàng Trữ có coi tới cực điểm.
Bị Cung Thiên Nguyệt khiêu khích, bọn họ còn có thể chịu được, dù sao thực lực Cung Thiên Nguyệt còn đó, lại có thân phận cao quý.
Lý Thất Dạ chỉ là Thiết Bì Cường Thể cũng muốn đạp vào mặt bọn họ, bọn họ không nhịn được cơn tức này.
Chiến Hổ là đại đệ tử Thúy Điểu phong, nhi tử của Thiết Tiên Yêu Vương, mà
Hoàng Trữ chính là thiên tài của Thần Huyền tông, đệ tử quan môn của
Thiên Thủ Bồ Vương.
Nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông, có đệ tử
đời thứ ba nào dám bất kính với bọn họ, hiện tại Lý Thất Dạ đạp vào mặt
bọn họ trước mặt mọi người, có ai không giận.
- Khẩu khí thật lớn!
Hoàng Trữ không nhịn được nhục nhã như thế, hắn lạnh lùng nói:
- Ta cũng muốn xem ngươi giẫm vào mặt ta thế nào! Đánh một trận với ta sao?
Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Trữ phát lạnh, sát ý tỏa ra.
Hắn cũng không tin bằng thực lực Chân Nhân Bảo Thân của hắn còn không thể
làm gì một Thiết Bì Cường Thể như Lý Thất Dạ, bởi vì đây là việc không
có khả năng.
- Hừ, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu tài năng.
Ánh mắt Chiến Hổ lạnh lẽo, hắn kích động, trước đó hắn đã sớm muốn giáo
huấn Lý Thất Dạ, hắn vẫn không có cơ hội và lý do mà thôi.
Nếu
như hôm nay Lý Thất Dạ dám khiêu chiến bọn họ, dám đối địch với bọn họ,
hắn nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn Lý Thất Dạ một chút, cho tên này biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào.
- Đồng môn với nhau, không nhất định phải đao kiếm tương kiến, không nhất định phải đao kiếm tương kiến.
Lúc này có trưởng lão mở miệng, hắn khẽ lắc đầu, nói ra.
Người này là thủ tịch trưởng lão, hắn đang thiên vị cho Lý Thất Dạ, hiện tại
Lý Thất Dạ chỉ là Thiết Bì Cường Thể, nếu thật đánh, hắn không phải đối
thủ của Chiến Hổ và Hoàng Trữ, đặc biệt là Hoàng Trữ đã là Chân Nhân Bảo Thân, Lý Thất Dạ thua kém quá xa.
Thời điểm đánh sinh tử, thực lực hai người chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không thể dùng thủ đoạn khác bù đắp.
Tuy Thủ tịch trưởng lão cho rằng Lý Thất Dạ có một ít thủ đoạn thần bí kỳ
diệu, nhưng trong đánh nhau sinh tử, bọn họ cũng không thấy Lý Thất Dạ
có phần thắng.
Đối với các trưởng lão mà nói, Lý Thất Dạ là hạt
giống tốt, có lẽ nên hảo hảo bồi dưỡng, không nên bị đám người Hoàng
Trữ, Chiến Hổ hủy hoại.
- Hừ!
Chiến Hổ cười lạnh, nói:
- Xem mặt mũi của các vị trưởng lão, ta sẽ không
so đo với ngươi, nếu ngươi còn dám tái phạm…
- Không cần.
Lý Thất Dạ phất tay, hắn cười cười và cắt ngang lời của Chiến Hổ, nói ra:
- Không phục, tới so một hồi! Ta cũng không khi dễ ngươi, chỉ một ngón tay là đủ.
- Khi dễ ta?
Chiến Hổ giận quá hóa cười, hắn cười nói:
- Khẩu khí ngông cuồng, ta muốn xem ngươi làm thế nào dùng một tay giải quyết ta.
- Không nhất định cần đánh sinh tử với nhau.
Hoàng Trữ lúc này ngăn cản Chiến Hổ, hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Nếu như ngươi muốn khiêu chiến chúng ta, còn có phương pháp khác quyết đấu.
Ánh mắt Chiến Hổ ngưng tụ, hắn và với Hoàng Trữ nhìn nhau, cuối cùng hắn lạnh lùng nói:
- Tốt, nếu như ngươi muốn khiêu chiến chúng ta, vậy thì so một lần, chúng ta không dùng đao thương tương kiến, để tránh phải nói chúng ta khi dễ
ngươi, đằng sau còn hai cửa, ngươi có so hay không!
- Chủ ý này rất tốt.
Trương Việt nghe xong cũng đồng ý, gật đầu, nói ra:
- Chủ ý này không tệ, đằng sau còn có hai cửa, các ngươi đều có thể xông
cửa, có thể so xem ai có thu hoạch nhiều hơn, người có thành tích tốt
nhất chính là người thắng.
- Không sao cả, so thì so.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn căn bản không đặt việc này trong lòng, hắn nói:
- Các ngươi muốn so thế nào?
Chiến Hổ và Hoàng Trữ nhìn nhau, bọn họ đạt thành ăn ý với nhau.
- Hai người chúng ta so mỗi người một cửa với ngươi.
Cuối cùng, Hoàng Trữ nói:
- Cửa thứ tư ta sẽ so với ngươi, cửa thứ năm Chiến Hổ huynh so với ngươi! Như thế nào?
- Ta đồng ý, cửa thứ năm ta so với ngươi.
Chiến Hổ cũng đồng ý quyết định của Hoàng Trữ, hắn gật đầu, lạnh lùng nói.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ quyết định như vậy, không ít đệ tử ở đây đều cảm thấy
ngoài ý muốn, theo đạo lý mà nói, Hoàng Trữ còn mạnh hơn Chiến Hổ, có
lẽ Hoàng Trữ thủ cửa thứ năm mới đúng, nhưng bây giờ biến thành Hoàng
Trữ thủ cửa thứ tư, Chiến Hổ thủ cửa thứ năm, lần này làm các đệ tử cảm
thấy không rõ.
- Hãy chờ xem, có trò hay xem.
Có đệ tử
hiểu Chiến Hổ thì cười lạnh, đương nhiên bọn họ nhìn Lý Thất Dạ không
vừa mắt, trong mắt bọn họ, Lý Thất Dạ chỉ là nhà giàu mới nổi, chỉ có
thể hung hăng càn quấy một thời gian.
- Đi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nói:
- Thắng thì thế nào, thua thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói lời này, Chiến Hổ và Hoàng Trữ đồng loạt im lặng, đương nhiên bọn họ muốn Lý Thất Dạ đi chết!
- Đồng môn luận bàn với nhau, không cần đả thương người, không cần đả thương người.
Thủ tịch trưởng lão lên tiếng đầu tiên, hắn lập tức lườm Hoàng Trữ và Chiến Hổ.
Đối với thủ tịch trưởng lão mà nói, hắn cố ý tài bồi Lý Thất Dạ, đương nhiên không có khả năng nhìn Lý Thất Dạ bị trọng thương.
Chiến Hổ và Hoàng Trữ nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Trữ nói ra:
- Nếu như ngươi thua, ngươi rời khỏi Thần Huyền tông!
Nói đến đây, ánh mắt hắn phát lạnh.
- Không cần như thế.
Thủ tịch trưởng lão trầm giọng nói.
Đối với Thủ tịch trưởng lão mà nói, đương nhiên hắn sẽ không cho Lý Thất Dạ rời khỏi Thần Huyền tông, thiên tài như thế, đương nhiên hắn phải lưu
Lý Thất Dạ ở lại.
- Trưởng lão, ý ta đã quyết.
Hoàng Trữ thần thái trịnh trọng, nói:
- Ngươi có dám so hay không!
Nói xong, ánh mắt hắn phát lạnh và khiêu khích nhìn Lý Thất Dạ.
Đối với Hoàng Trữ mà nói, hắn có lòng tin khiêu chiến cửa thứ tư, nếu như
hắn thắng, Lý Thất Dạ sẽ lập tức cút ra khỏi Thần Huyền tông, đây là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của hắn, đằng sau sẽ dễ làm.
Nếu như hiện tại Lý Thất Dạ không dám khiêu chiến, hắn cũng không tổn thất
cái gì, khi đó Lý Thất Dạ tổn thương hình tượng trước mặt Cung Thiên
Nguyệt, nói không chừng sẽ bị Cung Thiên Nguyệt chán ghét.
- Có cái gì không dám.
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nói ra:
- Nếu như ngươi thua?
Ánh mắt Hoàng Trữ lạnh lùng, hắn im lặng một lúc, sau đó hắn do dự mới nói:
- Tổ tiên ta truyền thừa một kiện bảo vật, nếu ta thua, nó là của ngươi.
Nói xong, hắn cũng có cảm giác đau lòng.
- Không cần đánh cược như thế.
Có trưởng lão biết rõ bảo vật của Hoàng Trữ cho nen bảo ngừng lại.