Tế đàn, có lẽ cũng không phải tế đàn gì, chỉ là một phong ấn mà thôi..
Tế đàn như thế rất kỳ quái, không biết dùng vật liệu đấ gì tạo thành, mỗi
một khối đá đều rất chỉnh tề, chúng được sắp đặt rất hoàn mỹ.
- Sinh tại thú mạch.
Lý Thất Dạ vuốt ve đá trên tế đàn, hắn cười cười, lắc đầu, nói ra;
- Con rùa này có tư tâm, thì ra chuyên đi sửa mái nhà dột.
Tại Thần Huyền tông có một ít ghi chép rải rác, nói tổ sư bọn họ đã từng tiến vào tiên thổ, từng đi diệu cảnh...
Trên thực tế, năm đó Đề Thiên cốc tan thành mây khói, Huyền Vũ thật sự nhặt
được đồ, vận khí của hắn thật sự không tệ, cho nên có được thu hoạch
không nhỏ.
Cũng chính bởi vì như thế, trăm ngàn vạn năm qua đi,
lịch đại đệ tử Thần Huyền tông đều không biết trên đỉnh tổ phong đang
phong ấn cái gì, rất nhiều người đều suy đoán phong ấn bảo vật nào đó.
Trên thực tế, cửa vào tổ phong là một địa mạch, cũng chính bởi vì như thế,
Huyền Vũ mới có thể xây dựng Thần Huyền tông tại nơi này, bởi vì Thần
Huyền tông đang ở trên địa mạch, trong tương lai có thể chứa đựng
nhiều khả năng.
Đương nhiên, thời gian quá mức lâu, đặc biệt là
thời điểm đại tai nạn, thiên địa sụp đổ, thời đại Cửu giới chấm dứt, về
sau tiến vào thời đại Bát Hoang, người đời sau không nhớ rõ truyền
thuyết này.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại trùng hợp biết rõ bí mật,
năm đó hắn tiến vào tổ nguyên, nơi đó từng ẩn chứa bí mật kinh thiên,
đối với Lý Thất Dạ mà nói chỗ đó đã không có gì bí mật.
Chỉ có
điều, lúc này đi vào Thần Huyền tông cũng là nhân duyên trùng hợp, nếu
tới đây là trùng hợp, như vậy cũng làm cho Lý Thất Dạ nghĩ đến một
nguyên nhân
Mặc dù nói sau lưng có nhiều thứ kinh thiên, nhưng
đó là đối với người khác, Lý Thất Dạ xem ra, chúng chỉ là thứ phổ thông, không có gì kinh diễm hay hấp dẫn với hắn..
Lúc này ánh mắt Lý
Thất Dạ nhìn vào phù văn khắc trên đá, trên thực tế, phù văn trên vật
liệu đá không hề chỉ là phù văn, nó là do Huyền Vũ lưu lại phong ấn, về
sau lại có người lưu lại phù văn, hơn nữa, không chỉ có một người, trong đó có một, khẳng định là Nam Loa Đạo Quân.
Nam Loa Đạo Quân thêm phong ấn vào, Nam Loa Đạo Quân làm như vậy là hoàn toàn có thể lý giải, hắn đang vì cơ nghiệp trăm vạn năm củaThần Huyền tông.
Còn có
phù văn lưu lại trước cả Nam Loa Đạo Quân, hơn nữa, người này lưu lại
phù văn còn cường đại hơn cả Huyền Vũ, Nam Loa Đạo Quân, những phù văn
của hắn rất khí phách.
Phù văn như vậy khắc trên vật liệu đá có
xu thế chia rẽ, đừng nói là Huyền Vũ, cho dù là đại thế của Nam Loa Đạo
Quân cũng phải ảm đạm trước mặt người này.
Không hề nghi ngờ, chỉ từ phù văn là có thể nhìn ra được, người này còn cường đại hơn cả Nam
Loa Đạo Quân, Huyền Vũ cũng không thể so sánh.
- Đây là hướng về ta mà.
Nhìn thấy phù văn chia rẻ trên đó, Lý Thất Dạ cười cười.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ biết rõ là ai lưu lại, ngón tay nhẹ của hắn mơn trớn phù văn, hắn cười nói:
- Đúng là không tầm thường, lại nhìn rất xa, có thành tựu như vậy đã làm vô số Tiên Đế cũng phải ảm đạm phai mờ.
Phù văn chia rẻ không phải thế hệ phàm tục có thể nhìn ra được, đặc biệt là người nọ lưu lại phù văn còn hơn cả Nam Loa Đạo Quân, Huyền Vũ, đại đạo hạo nhiên, phồn áo vô song.
Nhưng đối với Lý Thất Dạ mà nói lại không có bất kỳ độ khó gì, chỉ có điều, người này thật sự đang tìm Lý Thất Dạ.
- Đúng là hiểu ta.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn thôi động phù văn, thời điểm phù văn bị thôi
động, âm thanh xèo xèo vang lên, từng tầng của tế đàn chuyển động.
Vào lúc đó, vật liệu đá trên tế đàn xuất hiện bánh răng dính vào rất chặt, thập phần kỳ diệu.
Ngay sau đó là phù văn tỏa ra hào quang rực rỡ.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thôi động phù văn, mỗi một phù văn đều hạ xuống vị trí của nó.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, một cột sáng phóng lên trời, cũng xé rách vòm trời,
đánh vào nơi sâu nhất của bầu trời cao cao, lại đánh trúng một vị trí
nào đó.
Thời điểm cột sáng bắn lên cao, Thần rất nhiều người
Huyền tông đều bị kinh động, lúc này mọi người nhìn lên bầu trời, mọi
người có khả năng nhìn thấy cũng chỉ là cột sáng xuyên qua mây mù, trực
tiếp đâm vào hư không.
- Đó là vật gì…
Nhìn thấy cột sáng, rất nhiều đệ tử đều thất kinh, liên tục nghị luận.
- Là tổ phong.
Sau một lát, các đệ tử đều có thể nhận ra nơi phát ra cột sáng, bọn họ cũng giật mình.
- Vậy nhất định là Lý Thất Dạ, là Lý Thất Dạ, hắn leo lên đỉnh núi.
Không ít đệ tử chấn động và hét lớn.
- Thật là tà môn, hắn đúng là đứa con của kỳ tích, hắn thật sự leo lên tổ phong, quá không thể tưởng tượng nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Thần Huyền tông đều nghị luận.
Các đệ tử nhìn sang tổ phong, bọn họ xem ra, điều này thật sự không thể
tưởng tượng nổi, giống như kỳ tích, Lý Thất Dạ lại leo lên tổ phong,
chuyện như thế, nếu không phải bọn họ tự mình nhìn thấy sẽ không tin.
Vào lúc đó, các đệ tử Thần Huyền tông đều chịu phục, từ Thiên giai cho đến
binh phần, bây giờ là tổ phong, hình như bất cứ thứ gì khó khăn cũng
không ngăn được Lý Thất Dạ, hắn có thể phá tan mọi thứ.
- Có chuyện gì hắn không làm được hay sao?
Không nói đệ tử bình thường,
cho dù là các trưởng lão và hộ pháp cũng chịu phục.
Leo lên tổ phong, đây là chuyện làm tất cả mọi người Thần Huyền tông rung động.
Về phần Hoàng Trữ, Chiến Hổ, bọn họ nhìn thấy cột sáng bay lên cao, sắc
mặt bọn họ tái nhợt, bọn họ chỉ có thể xiết chặt nắm đấm và im lặng thật lâu.
Tại Thần Huyền tông, có một Cung Thiên Nguyệt cũng làm bọn
họ lu mờ không ít, hiện tại lại có một Lý Thất Dạ, cũng triệt để chôn
vùi hào quang của bọn họ.
Lý Thất Dạ xuất hiện tại Thần Huyền
tông, không chỉ cướp đi hào quang thuộc về bọn họ, thậm chí còn làm bọn
họ mất hết mặt mũi, bọn họ biến thành trò hề, cũng khó đặt chân trong
Thần Huyền tông.
Việc này làm cho Hoàng Trữ, Chiến Hổ tức giận,
chỉ cần Lý Thất Dạ vẫn còn ở Thần Huyền tông một ngày, bọn họ không nổi
danh một ngày, cái gì kế thừa đại vị, cái gì tiền đồ vô lượng, tất cả
đều bởi vì Lý Thất Dạ mà tan thành mây khói.
Vào lúc này, đám người Hoàng Trữ, Chiến Hổ cắn chặt răng, chỉ hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.
Cột sáng phóng lên trời, cũng tiến vào sâu trong bầu trời, chỉ trong nháy
mắt, một chỗ trong bầu trời phát ra tiếng vang thật lớn, nơi đó bộc phát đế uy bao phủ Bát Hoang.
Phía trên Tây Hoàng bị đế uy khủng bố
trấn áp, cũng kinh động vô số người, Thiên Tôn lánh đời đã laia, lão tổ
độc nhất vô nhị, bọn họ bị lực lượng kinh khủng đánh thức.
Đế uy
vô cùng khủng bố, tu sĩ bình thường, đệ tử thực lực yếu không cảm ứng
được, những Thiên Tôn, lão tổ bị đế uy trấn áp không thở nổi
Trong khoảng thời gian ngắn, Âm Dương thiền môn, Phật Đà thánh địa, Tam Chân
Giáo, Long Phượng cốc... Từng lão tổ đại giáo bị kinh động, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bị đế uy vô thượng bao phủ cũng hoảng sợ, bọn họ liên tục hít khí lạnh.
Thời điểm này, trên bầu trời Tây Hoàng
xuất hiện thân ảnh chí cao vô thượng, chúng sinh cúng bái, thân ảnh mơ
hồ, nhưng chỉ thân ảnh mơ hồ đó ở trước mặt hắn lại làm Thiên Tôn như
con kiến hôi.
- Chiến Tiên Đế!
Nhìn thấy bóng dáng mơ hồ
này, có một vị Thiên Tôn cổ xưa hoàng sợ, hắn nổi da gà, cho dù đôi chân đang đứng cũng run rẩy như sắp quỳ xuống.
- Tổ nguyên chi địa, chờ ngươi!
Bóng dáng mơ hồ này nói ra một câu như truyền từ tuyên cổ, sau đó lại biến mất.
Một câu chân ngôn tuyên cổ bất diệt, chí cao vô thượng, giọng nói này chỉ
có các lão tổ cường đại mới nghe thấy, một câu nói làm từng Thiên Tôn và lão tổ run rẩy..
Sau khi bóng dáng biến mất, từng lão tổ vô địch than thở thật lâu.
- Chiến Tiên Đế! Chiến Tiên Đế trong truyền thuyết, thật sự là Chiến Tiên Đế!
Sau khi thất thần thật lâu, có lão tổ rung động và hít khí lạnh.
Ngàn trăm vạn năm đi qua, thời đại thượng cổ tan thành mây khói, nhưng
Chiến Tiên Đế vẫn còn lưu lại truyền thuyết tới bây giờ, còn có rất
nhiều người biết rõ về Chiến Tiên Đế.
- Tổ nguyên chi địa, chờ ngươi!
Một hồi lâu, các lão tổ khôi phục tinh thần và rung động, nghẹn ngào kêu to, nói ra:
- Chẳng lẽ nói, Chiến Tiên Đế lưu lại đạo thống truyền thừa của chính mình!
- Có khả năng Chiến Tiên Đế lưu lại tất cả bảo vật, bí kíp ở trong tổ nguyên chi địa.
Sau khi phục hồi tinh thần, có lão tổ giật mình, có một suy đoán lớn mật.
- Đi, gọi giáo chủ tới lập tức tìm tổ nguyên chi địa.
Có lão tổ lập tức phân phó.
- Truyền lệnh xuống, ngày gần đây tất có bảo tàng xuất thế.
Cũng có lão tổ lập tức xuất quan.
...
Trong khoảng thời gian ngắn, tại bắc Tây Hoàng có truyền ra tin tức bí mật, có bảo tàng xuất thế.
Đương nhiên, người chính thức hiểu lời này là gì cũng chỉ có một mình Lý Thất Dạ mà thôi!
- Tổ nguyên chi địa, chờ ngươi!
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu, nói ra:
- Bao nhiêu năm qua đi, cần nhớ kỹ ân oán làm gì
Lý Thất Dạ biết rõ Chiến Tiên Đế năm đó là ai, hắn cũng biết rõ tổ nguyên
chi địa ở đâu, hơn nữa hắn biết vì sao Chiến Tiên Đế lại lưu lại thủ
đoạn như vậy, chính là muốn tính toán ân oán năm đó.
- Được rồi, ta rất muốn nhìn xem ngươi như thế nào.
Cuối cùng Lý Thất Dạ vuốt cằm và cười nói.