Diệp Tu cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.
Hắn cố gắng trấn an bản thân, vội vàng gọi cho trợ lý tìm hiểu rõ ràng, năm phút chờ đợi dường như dài đến vô tận, khi trợ lý gọi lại, hắn lập tức ấn nghe, "Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?"
Người bên kia trầm mặc thật lâu khiến trái tim Diệp Tu trĩu xuống, hắn không khống chế được mà gào thét, "Cậu TMD đã chết rồi hay sao? Mau nói!"
"Khả năng cao là rơi máy bay, hiện tại đang tiến hành cứu trợ, nhưng bởi vì máy bay mất liên lạc trên Thái Bình Dương nên có lẽ đã rơi xuống Thái Bình Dương, vì vậy công tác cứu trợ vô cùng khó khăn."
"Ầm!" một tiếng, trong đầu Diệp Tu trở nên trống rỗng, bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên run rẩy cực độ, "Chuẩn bị trực thăng, chúng ta lập tức tới đó."
Trợ lý hiểu ý tứ của Diệp Tu, nhưng hiện tại chờ bên bộ phận hàng không xác nhận cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa bọn họ đi tới đó có thể giải quyết được vấn đề gì?
Có điều hắn biết tâm trạng của Diệp Tu lúc này nên cũng không dám nhiều lời mà lập tức đi chuẩn bị.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Tu không ngừng gọi tới cho Hoàng Thiếu Thiên, nhưng một lần lại một lần vang lên âm thanh của máy móc lạnh băng vô cảm, rốt cuộc hắn không bình tĩnh nổi mà ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại đi theo hắn vài năm nháy mắt trở thành những mảnh vỡ tung tóe trên sàn.
Cửa văn phòng bị người đẩy ra, là Dụ Văn Châu sắc mặt trắng bệch, "Diệp tổng, ngài nhận được tin chưa?"
Diệp Tu suy sụp ngồi trên ghế, hoàn toàn không có tâm tình trả lời hắn.
Dụ Văn Châu cũng lòng dạ không yên, "Hiện tại phải làm sao? Chẳng lẽ không có biện pháp nào? Thiếu Thiên sẽ không thật sự gặp chuyện không may chứ?"
"Cậu câm miệng!" Diệp Tu quát lớn, "Thiếu Thiên sẽ không sao, nhất định sẽ không sao!"
Hiệu suất làm việc của trợ lý rất cao, đề nghị với bộ phận hàng không Công ty Giải trí Vinh Quang hỗ trợ một lượng chi phí đáng kể cho việc cứu trợ, vì vậy trực thăng tư nhân của Diệp Tu không những được đáp ứng mà còn có thể tham gia cứu trợ.
Thời điểm nhận được tin, Diệp Tu một khắc cũng không dám chậm trễ tới thẳng sân bay, Dụ Văn Châu lập tức đi cùng hắn.
Nhưng lần này không giống với những tai nạn hàng không khác, hiệu quả cứu trợ thấp đến khó tin, trong suốt ba ngày, trên biển rộng mênh mông mờ mịt, ngay cả mảnh vỡ máy bay cũng không tìm thấy.
Suốt ba ngày Diệp Tu không hề chợp mắt, hắn gần như đã tuyệt vọng, là ba ngày, cho dù khi rơi máy bay may mắn không chết, nhưng ở trong biển ba ngày cũng không thể sống nổi.
Rốt cuộc ngày thứ tư cứu trợ cũng tìm được các mảnh vỡ máy bay, còn có những thi thể chìm trong nước lâu mà bị trương lên, thậm chí thi cốt không đủ, cũng không biết là thương tổn tạo thành trong quá trình rơi máy bay hay bị các sinh vật biển cắn xé.
Niềm tin Hoàng Thiếu Thiên còn sống trong lòng Diệp Tu mỗi lúc một cạn dần, đặc biệt là khi bọn họ vớt lên ba lô đầy máu của Hoàng Thiếu Thiên vào ngày thứ năm.
Trong năm ngày này, bởi vì một lòng tin tưởng Hoàng Thiếu Thiên còn sống, y đang chờ hắn tới đón y trở về, nên Diệp Tu mới có thể chống trụ được đến giờ.
Giờ phút này, cuối cùng Diệp Tu cũng không đứng vững nổi nữa, hoặc nói đúng hơn hắn không đủ dũng khí để đối mặt với sự thật nghiệt ngã này, nên đã ngã xuống.
Dụ Văn Châu và trợ lý đều biết Diệp Tu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng nặng nề tới sức khỏe, hơn nữa ai cũng biết năm ngày trôi qua, căn bản không còn khả năng sống sót.
Vì vậy họ đưa Diệp Tu trở về Bắc Kinh, Diệp Tu vừa ngã xuống liền ngủ suốt ba này, mãi tới khi nghe thấy tiếng nhóc con khóc bên tai mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy nhóc con đang mếu máo, nhóc con thấy hắn mở mắt liền oa oa gọi lên, "Ba...!ba..."
Diệp Tu ôm chặt nhóc con, cả khuôn mặt hầu như vùi lên thân hình nhỏ nhắn của nó, cảm giác chua xót ở sống mũi rất xa lạ, nhưng hắn không sao kìm nén được.
Mới mấy hôm trước Hoàng Thiếu Thiên còn hỏi hắn, "Nhóc con gần đây ô a thật nhiều, có phải bắt đầu muốn nói chuyện không? Anh nghĩ xem nó sẽ gọi anh trước hay gọi em trước? Nhất định là em, nó yêu thích em như vậy mà, có đúng không?"
Thiếu Thiên, Phiền Phiền cuối cùng cũng gọi được ba ba rồi, con đang gọi anh, em không ghen tị sao? Không bất mãn sao? Mau trở về tranh lại với anh!
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên sau khi nghe tin cũng lập tức tới Bắc Kinh, sự cố xảy ra bất ngờ khiến mọi người đều rất đau lòng, thế nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng của Diệp Tu, họ đều cảm thấy không ai có thể khổ sở hơn hắn.
Công tác tìm kiếm cứu trợ vẫn còn đang diễn ra, nhưng căn bản không có tiến triển khả quan.
Đúng lúc này, từ Hollywood thông báo tới Giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về Hoàng Thiếu Thiên, vì vậy lễ trao giải năm nay giống như vì truy điệu cho y nên quy mô chương trình cũng không quá náo nhiệt như những năm trước.
Dư luận trên internet cũng đều tiếc nuối cho số mệnh phù dung chớm nở của Hoàng Thiếu Thiên, than trách thiên đố anh tài, nhân gian từ đây không còn Hoàng Thiếu Thiên nữa, mà bộ phim đã mang lại cho y biết bao giải thưởng danh giá cùng công danh sự nghiệp cũng trở nên thất truyền...
Diệp Tu không còn tiếp tục tùy hứng đi tìm kiếm Hoàng Thiếu Thiên nữa, hắn biết mình nên đối mặt với hiện thực, mỗi ngày trừ bỏ làm việc cũng là chăm sóc nhóc con.
Kỳ thật trước đây thời gian hắn ở cạnh nhóc con không nhiều, phần lớn đều chỉ có thể liếc qua một cái.
Nhưng hiện tại Hoàng Thiếu Thiên rời đi, nhóc con là bảo vật y để lại cho hắn, đương nhiên hắn muốn chăm sóc dạy dỗ nó thật cẩn thận, không thể khiến y không yên lòng.
Mất tới mấy tháng Diệp Tu mới có thể bình thường trở lại, nhưng cũng trầm tĩnh ít nói hơn rất nhiều, ngoại trừ thời điểm ở cạnh nhóc con, nếu không hầu như không nhìn thấy hắn nở nụ cười.
Mọi người đều lo lắng cho hắn, ngay cả cha mẹ Hoàng Thiếu Thiên cũng không nhìn nổi nữa mà khuyên hắn cố gắng nghĩ thoáng hơn một chút.
"Con không sao, con có thể xảy ra chuyện gì được đây? Không cần lo lắng cho con."
Bất kể là ai khuyên nhủ hắn cũng đều trả lời như vậy.
Hắn thực sự không có chuyện gì, hơn nữa hắn có thể có chuyện gì được đây? Đau lòng khổ sở đi theo bồi tiếp Hoàng Thiếu Thiên? Hắn trên có già dưới có trẻ, sao có thể nghĩ đến chuyện như vậy?
Hắn chỉ là không ngừng nhớ về y mà thôi, nhưng thời gian trôi đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên.
Hắn vẫn luôn tự an ủi mình như vậy, chẳng qua mấy năm trôi qua, bên người hắn xuất hiện biết bao nhiêu người, trong lòng Diệp Tu vẫn chỉ có một Hoàng Thiếu Thiên.
Diệp phu nhân đau lòng con trai, giới thiệu cho hắn rất nhiều người, chẳng qua càng như vậy lại càng khiến nỗi nhớ của hắn ngày một trở nên sâu đậm.
Nhóc con càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng giống Hoàng Thiếu Thiên hơn, đặc biệt là mỗi khi cười rộ lên để lộ núm đồng tiền đáng yêu.
Bao nhiêu tâm tư Diệp Tu đều dành cho nó, lại càng không muốn có người khác thay thế vị trí của Hoàng Thiếu Thiên trong lòng nó.
Hàng năm đến ngày giỗ của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu đều sẽ đưa nhóc con đi tảo mộ, tuy rằng nằm trong lòng đất lạnh lẽo đó chỉ có ba lô năm đó vớt được trên biển mà thôi.
Nhóc con hầu như không có ấn tượng gì đối với Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Diệp Tu đặt trong nhà rất nhiều ảnh chụp của y, hơn nữa hắn còn cùng nó xem hai bộ phim y từng đóng rất nhiều lần, vì vậy mỗi khi nhóc con nhìn thấy ảnh chụp của Hoàng Thiếu Thiên đều sẽ gọi "Thiếu Thiên ba ba".
Nó không biết "chết" có nghĩa là gì, vì vậy mỗi khi đi tảo mộ nó đều rất vui vẻ, nhưng Diệp Tu ba ba ngoại trừ đưa nó tới đều sẽ giao nó cho bảo mẫu chăm sóc một thời gian rất lâu, sau đó nó thấy Diệp Tu ba ba lặng lẽ châm lửa hút thuốc, một điếu lại một điếu.
"Diệp Tu ba ba, vì sao mỗi lần ba tới thăm Thiếu Thiên ba ba đều trở nên khổ sở như vậy?" Nhóc con nắm tay Diệp Tu, thanh âm trong veo.
Diệp Tu nhẹ nhàng cười, "Ba không khổ sở, chỉ là nhớ y."
"Nhưng Thiếu Thiên ba ba hiện tại ở rất xa không thể trở về, Diệp Tu ba ba phải ngoan ngoãn, con đưa ba đến công viên, như vậy ba không khổ sở nữa, có được không?"
Diệp Tu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, "Là con muốn đi chơi thôi."
Nhóc con cười rộ lên, "Nhưng không phải Diệp Tu ba ba đã đồng ý hôm nay dẫn con đi chơi sao?"
"Được, chúng ta đến công viên." Diệp Tu dắt nó rời khỏi nghĩa trang.
Nhóc con muốn được đến công viên chơi từ rất lâu rồi, sau khi Hoàng Thiếu Thiên rời đi, chuyện chăm sóc hài tử đều cho Diệp Tu một tay sắp xếp, đối với yêu cầu của nó cũng hầu như đáp ứng toàn bộ, chỉ là chưa từng dẫn nó tới công viên.
Chủ yếu bởi vì hắn thấy nó còn rất nhỏ, đa số các trò chơi đều chưa chơi được, vả lại công viên luôn đông đúc náo nhiệt, chẳng may chen chúc va đụng cũng không tốt.
Vì vậy đây là lần đầu tiên hắn đưa nhóc con đến công viên, nhóc con đương nhiên vui mừng khôn kể, tuy vẫn còn rất nhiều trò nó không chơi được, nhưng chỉ cần đi