Sáng thứ Sáu, bởi vì có hẹn cùng Hoàng Thiếu Thiên tới công viên nên nhóc con vô cùng háo hức, nó dậy từ sớm, cho cún con ăn, sau đó chuẩn bị đồ vật, còn không quên thúc giục Diệp Tu.
Lúc này Diệp Tu đang cạo râu trong phòng tắm, nhóc con ghét bỏ trừng hắn, "Nếu đến muộn, Thiếu Thiên ba ba có thể sẽ không thích ba!"
Diệp Tu nhéo má nó, "Con cũng biết ba muốn tạo ấn tượng tốt với Thiếu Thiên ba ba, làm sao mang bộ dạng lôi thôi đến gặp y được? Hơn nữa bây giờ mới là sáu giờ, không phải đã hẹn lúc tám giờ sao?"
Nhóc con không còn cách nào, chỉ có thể ngồi chờ Diệp Tu.
Sáu rưỡi, hai cha con bắt đầu lên xe, bởi vì là cuối tuần nên không bị tắc đường, hai người tới sớm đến nửa giờ.
Lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên mới rời giường, không khỏi có chút ngượng ngùng, tùy tiện đánh răng rửa mặt liền vội vàng đi ra, ngay cả bữa sáng cũng là mang theo ăn trên xe.
Nhóc con vừa nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên liền bỏ quên Diệp Tu, ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên cạnh y khiến Diệp Tu nhất thời cảm thấy được đứa nhóc mình dụng tâm nuôi lớn có thể không phải là con ruột của hắn.
Tới công viên, nhóc con kéo tay Hoàng Thiếu Thiên tới thẳng địa điểm chơi đu quay, lần trước nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên dắt một đứa bé đến chơi đu quay, đến giờ nó vẫn còn mong ước.
Lần này ba người tới sớm, công viên không đông lắm, cũng chỉ có ba người họ chơi đu quay.
Hoàng Thiếu Thiên cùng chơi với nhóc con, Diệp Tu giơ điện thoại chụp ảnh, nhóc con cười đến vui vẻ, Hoàng Thiếu Thiên cũng cười với nó.
Diệp Tu nghĩ, nếu Hoàng Thiếu Thiên không mất trí nhớ, mọi chuyện sẽ tốt biết bao.
Có thể bọn họ mỗi cuối tuần sẽ đưa nhóc con ra ngoài chơi, hắn có thể giống những người chồng khác, chụp ảnh hai người, giúp y và con xách đồ, người yêu và con trai của hắn chỉ cần an tâm vui vẻ tươi cười là được.
Ba người ăn trưa ở nhà hàng chính của công viên, tới chiều lại cùng nhóc con đi xem Vua Sư tử.
Có người nhận ra Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu, vội vàng lấy điện thoại quay video lại, vừa up lên mạng đã lập tức trở thành hotsearch.
Một video trong số đó là Hoàng Thiếu Thiên và nhóc con chơi đuổi bắt, Diệp Tu đi phía sau quay video, sau đó nhóc con nhạy lại trốn bên người Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên đuổi tới chẳng may vấp ngã trực tiếp ngả vào ngực Diệp Tu.
Diệp Tu vội ôm lấy y, Hoàng Thiếu Thiên ngại ngùng cúi đầu giãy dụa, nhóc con còn đứng bên cạnh cười xấu xa.
Đến đêm, video này đã đạt đến hơn mười triệu like, vô số người comment hâm mộ tình cảm của hai người cảm thán Diệp Hoàng ở cạnh nhau sẽ ngọt đến đau răng, còn có rất nhiều người nói nhóc con kia chắc chắn là thần trợ công tái thế.
Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường xem đi xem lại video kia, chính y cũng không phát hiện bản thân đã cười vui vẻ đến thế.
Quả nhiên nhóc con kia là con trai của y, ở cạnh con sẽ khiến tâm tình y rất dễ chịu.
Bởi vì nhóc con, số lần Hoàng Thiếu Thiên tới nhà Diệp Tu càng lúc càng nhiều, cún con cũng đã lớn dần lên.
Sinh nhật nhóc con vào dịp đầu năm, mà năm mới nó phải cùng Diệp Tu tới Nghiễm Châu, Hoàng Thiếu Thiên không thể đi cùng nó, trong lòng khổ sở không thôi.
Ngày sinh nhật, Hoàng Thiếu Thiên gọi tới cho nó, nhóc con chần chờ mãi không muốn cúp máy, "Thiếu Thiên ba ba, con nhớ ba, con muốn ba ở cạnh con trong sinh nhật, con và ba chưa từng cùng nhau qua ngày sinh nhật nha!"
Mấy hôm không gặp nó, Hoàng Thiếu Thiên cũng rất nhớ nó, nhóc con vừa làm nũng y đã không có cách chống cự, "Vậy ba tới với con."
"Thật sao? Tốt quá, Thiếu Thiên ba ba tốt nhất!" Nhóc con vui vẻ đến mức lập tức nhào dậy, "Ba ba đã nói phải giữ lời, nhất định phải tới, con đến sân bay đón ba!"
Tắt điện thoại, nhóc con không kịp xỏ giày đã chạy thẳng tới phòng khách ôm Diệp Tu, "Diệp Tu ba ba, con có tin tốt cho ba đây!"
Hoàng mụ mụ thấy nhóc con chân trần chạy ra, vội lấy dép lê cho nó, sau đó cười hỏi, "Có chuyện gì tốt, vui vẻ như vậy?"
Nhóc con ôm Hoàng mụ mụ, "Bà ngoại, là một tin cực kì cực kì tốt, Thiếu Thiên ba ba muốn tới dự sinh nhật với con! Con rất vui nha!"
Hoàng gia phụ mẫu đều ngẩn người, Diệp Tu đã sớm báo cho hai người chuyện Hoàng Thiếu Thiên còn sống, hai người cũng rất muốn gặp lại con trai, có điều bởi vì y không còn nhớ mọi chuyện, hai người không muốn gây thêm áp lực cho y, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe của Hoàng Thiếu Thiên nên mới phải nhẫn nại đến giờ.
Hiện tại y tới đây, hai người rốt cuộc có thể gặp lại đứa con đã năm năm xa cách?
Diệp Tu đương nhiên vô cùng vui vẻ, nếu không phải muốn đưa nhóc con về gặp ông bà ngoại, hắn cũng không định cùng nó tới Nghiễm Châu ăn tết, cảm giác cách Hoàng Thiếu Thiên xa như vậy thật sự không dễ chịu chút nào.
Nhưng hắn cũng không thể đề nghị Hoàng Thiếu Thiên cùng tới đây, dù sao cũng đã nói tạm thời chỉ là bạn tốt, như vậy có chút vượt quá giới hạn, nói không chừng sẽ khiến Hoàng Thiếu Thiên tâm sinh kháng cự với hắn.
Nhờ có nhóc con, quan hệ của hai người mới có thể hài hòa hơn, hắn không muốn mọi chuyện lại trở về vạch xuất phát.
Không ngờ nhóc con kia quả thật chính là thần trợ công!
Lúc này Diệp Tu mới phát hiện ra, con trai mình chính là một bảo bối!
Chờ Hoàng Thiếu Thiên hoàn thành các thủ tục mua vé lên máy bay, tới Nghiễm Châu đã là hơn năm giờ chiều.
Nhóc con tinh mắt từ xa đã thấy Hoàng Thiếu Thiên, nhanh chóng nhào tới ôm y dụi dụi, "Thiếu Thiên ba ba, con rất nhớ ba!"
Hoàng Thiếu Thiên ôm nó lên, "Ba cũng nhớ con."
Diệp Tu giúp y xách hành lý, trong lòng vui đến nở hoa, ngoài miệng lại nói, "Anh cũng là không có cách nào với nó, làm phiền em rồi."
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có, nhưng tôi đột nhiên tới đây có làm phiền mọi người không?"
"Đương nhiên là không rồi, đông người sẽ vui hơn."
Sau khi lên xe, Hoàng Thiếu Thiên đọc cho Diệp Tu một chuỗi địa chỉ, là khách sạn y đã đặt phòng trước.
Diệp Tu còn chưa biết nên khuyên Hoàng Thiếu Thiên thế nào, nhóc con kia đã ôm tay y nhẹ nhàng lắc, "Con ở khách sạn với Thiếu Thiên ba ba nha, năm mới mà Thiếu Thiên ba ba phải ở khách sạn một mình, con sẽ rất đau lòng."
Diệp Tu không khỏi suy nghĩ, đứa nhóc này rốt cuộc là giống ai? Sau này trưởng thành tuyệt đối không tồn tại người nó không theo đuổi được đi?
Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên khó xử, "Con ở cùng với ba sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ lại để Thiếu Thiên ba ba ở khách sạn một mình? Không được, con không đồng ý! Hay là Thiếu Thiên ba ba về nhà ở với con?"
"Về nhà đi, dù sao cũng chỉ có anh và Phiền Phiền, cũng không có gì bất tiện chứ?" Diệp Tu lên tiếng đúng lúc.
"Đúng nha, chúng ta về nhà, được không?"
Hoàng Thiếu Thiên bị cha con hai người trái tung phải hứng làm cho mềm lòng, rốt cuộc đáp ứng.
"Tốt quá rồi, bây giờ chúng ta tới nhà ông bà ngoại ăn cơm, bà ngoại nấu rất nhiều món ngon, nhất định Thiếu Thiên ba ba sẽ thích!"
Diệp Tu thấy Hoàng Thiếu Thiên có chút khẩn trương, cũng đúng, Hoàng Thiếu Thiên đã biết sắp gặp cha mẹ của mình, nhưng hiện tại y đã không còn nhớ nữa, phải làm sao đối mặt mới được?
"Nếu em cảm thấy không tiện, chúng ta ăn ở bên ngoài, hoặc về nhà anh nấu cơm?" Diệp Tu đề nghị.
Hoàng Thiếu Thiên cười cười, "Không cần.
Thật ra tôi cũng muốn gặp họ, chỉ là tôi đã không còn kí ức nữa, cha mẹ liệu có thất vọng không?"
"Sẽ không, có thể thấy được em đang sống hạnh phúc, nhất định cha mẹ rất vui vẻ.
Biết em sẽ đến đây, họ đã chuẩn bị cơm chiều từ trưa, tất cả đều là những món em thích ăn."
"A? Hôm nay không phải sinh nhật Phiền Phiền sao? Nấu những món tôi thích ăn sẽ không tốt lắm chứ?"
"Không đâu, con thích ăn tất cả nha!" Nhóc con cười cười dụi vào vai Hoàng Thiếu Thiên.
Thời điểm nhìn thấy cha mẹ, quả thật Hoàng Thiếu Thiên rất căng thẳng.
Hai người là cha mẹ y, nhưng y lại không nhớ rõ.
Y có thể nhận ra khi hai người nhìn thấy mình đã phải ép xuống kích động và vui vẻ, có lẽ vì sợ dọa đến y, nhưng ánh mắt không biết nói dối, giống như lần đầu tiên thấy Diệp Tu y đã nhận ra hắn thật sự yêu thương chính mình, hắn cũng có thể thấy được hiện tại hai người đang hạnh phúc bao nhiêu.
"Cha, mẹ, con không sao."
Vì thế, cho dù không còn chút ấn tượng nào, y vẫn theo bản năng nói như vậy.
Nước mắt Hoàng mụ mụ ào ào rơi xuống, bà không kiềm chế được mà tiến lên ôm lấy y, "Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi..."
Hoàng ba ba cũng lặng lẽ quay đi lau nước mắt.
Diệp Tu cười khổ trong lòng, vì sao Hoàng Thiếu Thiên nhận cha mẹ hay nhóc con đều rất dễ dàng, chỉ có hắn là khó khăn như vậy? Phải chăng bởi vì hai người không có quan hệ huyết thống? Rõ ràng hai người họ mới càng thân cận hơn a.
Vì Hoàng Thiếu Thiên tới, sinh nhật của nhóc con càng thêm vui vẻ.
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên tặng