Bị dằn vặt suốt ba ngày, Hoàng Thiếu Thiên phải ngủ trọn một ngày đêm mới có sức lực xuống giường, kết quả chưa được bao lâu Diệp Tu lại tiến tới ôm y, bàn tay không an phận dường như muốn tiếp tục châm lửa trên cơ thể y.
Hoàng Thiếu Thiên vội đẩy hắn ra, "Này này này, đừng như vậy, anh vẫn còn chưa no sao?"
Diệp Tu hôn y, "Thiếu Thiên, em tính thử xem, cả kì phát tình của em và kì dịch cảm của anh trong năm năm qua, em phải nằm trên giường ít nhất một năm mới đủ."
Hoàng Thiếu Thiên dở khóc dở cười, "Diệp tổng, em sợ anh tinh tẫn nhân vong mất! Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi như vậy? Thu liễm một chút được không?"
"Anh thu liễm chỉ sợ không thỏa mãn được em..." Nói như vậy, nhưng Diệp Tu vẫn không rời khỏi môi Hoàng Thiếu Thiên, cẩn thận hôn liếm từng chút một, cho dù thế nào cũng không thấy đủ.
"Hừ, anh là vì thỏa mãn bản thân có được không? Được rồi, còn Phiền Phiền thì sao? Chúng ta nên trở về rồi chứ?" Hoàng Thiếu Thiên cảm giác nếu hiện tại thuận theo Diệp Tu, có lẽ bọn họ phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.
Nhắc tới nhóc con Diệp Tu mới đứng thẳng dậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Bảo người đưa nó tới đây đi, anh chưa muốn trở về, tạm nghỉ vài ngày bồi hai người."
Diệp Tu bất ngờ nổi tính trẻ con như vậy, Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Đây là Diệp tổng đang muốn thỏa mãn tư dục đi?"
"Đúng vậy!" Diệp Tu cũng không biện hộ, "Anh luôn lo lắng mọi chuyện chỉ là ảo giác, tới khi tỉnh rồi em lại xa cách cự tuyệt không cho anh chạm vào.
Thiếu Thiên, nếu đây thật sự chỉ là một giấc mộng, vậy anh tình nguyện không cần tỉnh lại!"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu đang thâm tình ôm mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, đặt tay lên tay hắn, "Xin lỗi, em đã quên anh, khoảng thời gian này rất khổ sở đúng không?"
Diệp Tu ôm chặt y, "Không, Thiếu Thiên em còn sống là chuyện quan trọng nhất, cho dù em vĩnh viễn không thể nhớ anh, cho dù em thật sự ở bên người khác, chỉ cần em còn khỏe mạnh an yên anh cũng thấy rất hạnh phúc rồi."
"Diệp Tu..." Vành mắt Hoàng Thiếu Thiên nóng bừng, Diệp Tu khiến y cảm động đến không biết phải nói sao mới phải, "Em yêu anh, Diệp Tu, cho dù còn nhớ hay không, em vẫn yêu anh!"
Nhóc con mấy ngày không gặp hai người, vừa đến nơi đã thấy Hoàng Thiếu Thiên đang nằm trên giường, Diệp Tu ở cạnh mọi sự chăm sóc cẩn thận, cho rằng Hoàng Thiếu Thiên bị bệnh nên leo lên giường thơm má y, sau đó ôm y dụi dụi, "Thiếu Thiên ba ba, có phải ba rất khó chịu không? Không sao không sao, con bồi ba, ba ngoan ngoãn uống thuốc, bệnh sẽ mau khỏi, ba phải nghe lời nha!"
Hoàng Thiếu Thiên tâm mềm một mảnh, ôm lấy nhóc con hôn nó mấy cái, Diệp Tu bên cạnh nhìn một màn này nhăn mặt không vui, ôm tiểu tử thả xuống đất, "Được rồi, Thiếu Thiên ba ba không phải bị bệnh, không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi."
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, người này rốt cuộc là sao đây? Đây là con trai của y, ôm hôn thì đã sao, đêm nay y còn muốn ngủ với nó nữa!
Nhóc con cũng không biết hai người đang nghĩ gì, nhíu mày, "Không phải sinh bệnh vì sao lại nằm nghỉ? Vì sao nha? A...!Đúng rồi! Dì Mộc Tranh nói nếu Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con cũng sẽ như vậy."
Ánh mắt nó lập lòe tinh quang, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên ba ba muốn sinh em gái cho con đúng không? Nhất định phải là em gái, con thích em gái nha!"
Hoàng Thiếu Thiên không ngờ nhóc con đột nhiên nhắc tới chuyện này, có chút luống cuống không biết phải làm sao.
Diệp Tu ngược lại rất vui vẻ, xoa xoa đầu nó, "Thích em gái như vậy? Vậy ba sẽ cố gắng, không để con thất vọng, nhất định sẽ sinh cho con em gái."
"Thật sao?" Nhóc con vui vẻ nhảy nhót, "Tốt quá rồi, con sắp có em gái a!"
Hoàng Thiếu Thiên lại trừng Diệp Tu, cái gì gọi là hắn sẽ cố gắng? Cái gì gọi là nhất định sinh em gái cho nó?
Diệp Tu cười xấu xa, sinh em gái cho nhóc con hay không không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ cố gắng!
Ba người ở lại trong biệt thự mấy ngày, tới khi phim mới của Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị khai máy mới trở về.
Diệp Tu định đưa Hoàng Thiếu Thiên đến biệt thự của Vương Kiệt Hi thu thập đồ dùng, dù sao hai người lúc này đã xác định lại quan hệ, Diệp Tu không muốn Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục ở lại đó.
Dựa vào thái độ của Vương Kiệt Hi có thể thấy hắn căn bản không định cản trở gây khó dễ, nhưng nam nhân đều có chiếm hữu riêng, làm sao có thể đồng ý vợ mình ở trong nhà một nam nhân khác, huống hồ nam nhân đó còn có ý với y.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên