Trong thời gian chờ Diệp Tu tỉnh lại, một ngày với Hoàng Thiếu Thiên dài bằng cả một năm, tuy y biết mình nên vì bé con trong bụng mà giữ gìn sức khỏe, nhưng y thật sự không thể yên tâm ăn ngủ, chỉ có thể ở cạnh Diệp Tu mới có thể cảm thấy yên tâm hơn.
Y đang nghĩ, nếu như, Diệp Tu thật sự sẽ rời khỏi y, y nên làm gì?
Xưa nay Hoàng Thiếu Thiên chưa từng nghĩ bản thân là một người mềm yếu, càng không nghĩ tới y sẽ cần một người bạn lữ ở bên cả đời, năm ấy ngay cả thanh mai trúc mã Cố Trường Phong phản bội y, y tuy nổi giận đau lòng, nhưng cũng không hề cảm thấy bản thân sẽ không thể vượt qua!
Trước đây y vẫn luôn sống vì bản thân, sau này mới yêu một người, vì vậy chưa từng nghĩ rằng không thể rời khỏi ai.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới nhân sinh của y không còn một người mang tên Diệp Tu, y không thể kiềm chế được trái tim hoảng hốt trong lồng ngực.
Y thậm chí còn nghĩ, nếu như không có Phiền Phiền cùng Tiểu Đường Quả trong bụng, không có cha mẹ người thân, y thậm chí sẵn sàng bồi theo Diệp Tu!
Một Hoàng Thiếu Thiên không lý trí như vậy, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy kinh ngạc!
Trước đây khi nghe tin y không còn sống nữa, có phải Diệp Tu cũng đã trải qua những giày vò khổ sở như vậy?
Suốt năm năm qua, có phải mỗi ngày Diệp Tu đều phải vượt qua những điều ấy?
Sáng ngày thứ hai Diệp Tu mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra chính là thấy Hoàng Thiếu Thiên nằm nhoài bên giường ngủ thiếp đi, có điều lông mày cau chặt, cho dù đang ngủ cũng không an lòng.
Hắn muốn bước xuống ôm y đặt lên giường, không ngờ chỉ thoáng cử động Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh lại nhào tới, Diệp Tu vội đỡ lấy y, "Chậm một chút, đã sắp sinh rồi, sao còn bất cẩn như vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên thuận thế ôm lấy Diệp Tu, vùi đầu vào ngực hắn, "Anh rốt cuộc tỉnh rồi, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
Diệp Tu lắc đầu, "Không có, ngủ một giấc hiện tại rất thoải mái.
Nhưng còn em, em không sao chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên lùi khỏi ngực hắn, ngồi ở bên giường, "Em không sao, bé con trong bụng cũng không có việc gì.
Hơn nữa, em đã nhớ lại chuyện trước đây rồi?"
"Thật sao?" Ánh mắt Diệp Tu lập tức sáng rực, "Nhớ lại tất cả? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?"
Nếu là trước đây, nhất định Hoàng Thiếu Thiên sẽ nói, nhìn xem nhìn xem, lão Diệp anh vẫn hi vọng em nhớ lại chuyện cũ, còn nói không để ý, rõ ràng là gạt em!
Nhưng hiện tại, trong lòng y đang ngũ vị tạp trần, y muốn nghiêm túc nói cho Diệp Tu biết, y đã nhớ lại, tất cả mọi chuyện đều đã nhớ lại.
"Trước cửa Cục Dân chính, em hỏi anh đăng ký kết hôn cùng, chín tệ vẫn là em trả!"
Quả thật Diệp Tu không muốn Hoàng Thiếu Thiên vì cố gắng nhớ lại quá khứ mà gặp phải bất kì chuyện không may nào, nhưng hiển nhiên hắn càng mong y có thể nhớ ra, bởi vì đó là thời gian hai người chậm rãi yêu nhau, vô cùng quý giá.
Nếu như cả đời Hoàng Thiếu Thiên vẫn không thể nhớ lại, không sao cả, thế nhưng có thể nhớ lại được, này không phải chính là dệt hoa trên gấm sao?
Bởi vậy chuyện này khiến Diệp Tu vô cùng vui vẻ, có điều thái độ của Hoàng Thiếu Thiên lại khiến hắn nghi hoặc, y vốn không nên cẩn thận trả lời hắn như vậy, hơn nữa cho dù y đã cố ý che giấu, Diệp Tu vẫn nhận ra y đang mang tâm sự nặng nề.
"Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với anh sao?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng nắm chặt tay hắn, nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tu, "Diệp Tu, bác sĩ nói trong phim Xquang lồng ngực của anh có bóng mờ."
Hoàng Thiếu Thiên không hề có ý định giấu Diệp Tu, y biết rõ muốn nói chuyện với Diệp Tu, thẳng thắn là tốt nhất.
Cho dù là người luôn bình tĩnh như Diệp Tu, nghe thấy tin này cũng không khỏi sửng sốt.
Hắn biết lời y nói có ý nghĩa gì, nếu như đây là chẩn đoán xác định, có thể hắn không còn sống được lâu nữa.
Nếu đã như vậy, chi bằng lúc trước hắn để Hoàng Thiếu Thiên ở bên Vương Kiệt Hi, hắn tuyệt đối sẽ không quấy rầy y, như vậy sau này y cũng không phải chịu đựng nỗi đau khi người yêu rời đi.
Cảm giác ấy Diệp Tu đã sâu sắc lĩnh hội, hắn ngàn vạn không muốn Hoàng Thiếu Thiên cũng phải trải qua những ngày tháng như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên không biết tâm tư của Diệp Tu, y ôm lấy hắn, ghé sát bên tai hắn nói nhỏ, "Diệp Tu, này cũng chưa phải chẩn đoán xác định, có thể chỉ là ngộ chẩn, còn phải kiểm tra chiếu chụp lại kĩ càng.
Vạn nhất, ý em là vạn nhất bóng mờ đó là khối u, cũng không sao, y học hiện nay phát triển như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho anh.
Diệp Tu, năm ấy anh nghe tin em qua đời có phải đã rất đau khổ đúng không? Vì vậy, đừng để em cũng phải trải qua chuyện như thế có được không? Cho dù thế nào, em cũng luôn ở bên anh."
Diệp Tu ôm chặt y, "Được!"
Nhưng tuy đáp ứng như vậy, Diệp Tu vẫn không khỏi lo lắng, nếu chẳng may bệnh của hắn không thể chữa khỏi, chuyện khi ấy không phải hắn nói không