Sáng mùng Hai Tết, Hoàng Thiếu Thiên dẫn Diệp Tu đi trải nghiệm bữa sáng thức Quảng, đương nhiên cũng không phải địa phương xa hoa phú quý gì, chỉ là một quán ăn nhỏ trong con hẻm gần nhà, nhưng hương vị rất ngon, quả đúng như y nói, ăn một lần sẽ không dễ quên.
Buổi chiều hai người vốn dự định ở nhà chơi game, kết quả lại bị Hoàng mụ mụ đuổi ra khỏi cửa, nói là còn trẻ phải tranh thủ đi chơi thật nhiều.
Có điều hai người quả thật không có ý tưởng gì, cuối cùng đành tùy ý chọn một rạp chiếu phim để giết thời gian, không ngờ nhiều người chen lấn mà phim lại không hấp dẫn.
Thấy Diệp Tu có vẻ không hào hứng lắm, Hoàng Thiếu Thiên cũng rất cân nhắc, tuy y đã cùng hắn diễn kịch mấy lần, nhưng gom tất cả lại cũng không bằng một lần phiền phức này gây ra cho người ta.
"Hoặc là ngày mai anh trở về Bắc Kinh đi, cứ nói có việc bận là được." Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.
"Tôi không có việc bận."
"Tôi thấy anh hình như rất nhàm chán, nếu về Bắc Kinh biết đâu sẽ dễ chịu hơn một chút?"
"Không phải không khí Tết đều như vậy sao? Ở nhà tôi cũng vô vị như vậy, quê em còn náo nhiệt hơn nhiều."
"Anh nói thật chứ? Không cần miễn cưỡng, mấy ngày hôm nay coi như cũng là hoàn mỹ rồi, bây giờ nếu anh nói phải đi công tác, cha mẹ tôi nhất định sẽ không hoài nghi."
Diệp Tu buồn cười nhìn y, "Em thật sự muốn tôi đi hay đang lo lắng cho tôi? Nếu thật sự muốn tôi đi, ngày mai tôi sẽ lập tức trở về, nhưng nếu chỉ là đang ngại gây phiền phức cho tôi, vậy không cần thiết, nói không chừng sau này tôi sẽ cần làm phiền em."
Hoàng Thiếu Thiên cũng bật cười, "Tôi chỉ cảm thấy Diệp tổng anh rất tốt, tuy có lúc rất gợi đòn, nhưng chung quy vẫn là thẳng thắn dễ nói chuyện."
"Sao, Kiếm Thánh đại đại rốt cuộc phát hiện ra mị lực của ca rồi?"
"Phi phi phi, sao anh không biết xấu hổ như vậy? Thế này đi, mai tôi dẫn anh trở về quê, thiếu gia anh chắc chắn chưa từng đến nông thôn bao giờ đúng không? Tôi đưa anh đi mở rộng tầm mắt!"
"Ân, vậy ca mong chờ a."
Vì vậy hôm sau, Hoàng Thiếu Thiên dẫn Diệp Tu tới nơi y sống khi còn nhỏ.
Đó là một thôn nhỏ cách Quảng Châu vài chục kilomet, tuy nói là thôn quê nhưng cũng không phải rất lạc hậu, Quảng Châu dù sao cũng là thành phố phát triển, ngay cả nông thôn cũng rất tiến bộ.
Hoàng Thiếu Thiên vừa dẫn đường vừa nói, "Nhà cửa ở đây đều được xây mới rồi, khi tôi còn nhỏ nơi này chỉ là một căn nhà ngói ba gian, phía sau còn có ao nhỏ, mùa hè có thể câu cá bắt tôm, nha, còn có cả rắn nữa! Anh đã nhìn thấy rắn chứ?"
Diệp Tu bật cười, "Kiếm Thánh đại đại thật sự cho rằng ca từ nhỏ lớn lên trên thành phố? Khi còn nhỏ ca cũng sống ở nông thôn một thời gian a."
"Dù sao ở phương Bắc các anh cũng rất ít rắn, bạn học Đại học của tôi chỉ nghe nhắc đến rắn đã sợ tái mặt, nhưng ở đây đó lại là chuyện rất bình thường nha, khi còn bé tôi vẫn thường tay không bắt rắn đâu! Bất quá hiện tại có lẽ không bắt được, lâu rồi không còn quen tay nữa."
"Em bắt rắn ăn sao?"
"Không phải! Tuy người Quảng Đông cũng thường ăn rắn, nhưng tôi không có ăn nha.
Anh muốn nếm thử?"
"Em muốn bắt cho tôi nếm thử?"
"Đương nhiên là không, nhưng tôi có thể mời anh đến quán cơm ăn.
Được rồi đi thôi, một chút nữa là đến trường tiểu học của tôi rồi."
Quả nhiên hai người không đi bao lâu sau liền thấy một ngôi trường nhỏ, vì hiện tại đang là dịp Tết, học sinh đều được nghỉ nên trường học có vẻ vắng vẻ quạnh quẽ lạ lùng.
Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ chạy tới phòng bảo vệ nói chuyện với bác bảo vệ, bác bảo vệ đến giờ vẫn còn nhớ Hoàng Thiếu Thiên, hàn huyên vài câu liền để bọn họ vào trường.
"Anh nhìn cái cây kia, trước đây tôi có khắc chữ lên thân cây đó đấy!" Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn chỉ cho Diệp Tu một gốc ngô đồng.
"Vậy sao? Đi xem xem chữ có còn ở đó hay không."
Hoàng Thiếu Thiên vội vàng kéo hắn, "Khẳng định là không còn, chúng ta đi xem chỗ khác!"
Phản ứng như vậy có nghĩa là chữ vẫn còn, nhưng nội dung có lẽ hơi xấu hổ đi.
"Ân, đến phòng học trước đây của em?" Diệp Tu cũng rất thoải mái đáp ứng.
"Ở bên kia!" Hoàng Thiếu Thiên thả Diệp Tu ra chỉ về phía trước, kết quả y vừa buông tay Diệp Tu liền nhanh chóng chạy đến gốc ngô đồng ban nãy.
Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới nhận ra đã bị lừa, có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Diệp Tu nhìn mấy nét khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên thân cây, đỡ thân cây cười to, "Kiếm Thánh đại đại thật là lợi hại, từ nhỏ đã bản lĩnh như vậy rồi!"
Trên thân cây là mấy chữ đã bị thời gian và gió mưa bào mòn nên không còn quá rõ ràng nữa --- Ngô Thiến Thiến, tớ thích cậu!
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Diệp tổng, tâm anh cũng quá bẩn rồi, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!"
Diệp Tu cười cười, "Ngô Thiến Thiến là ai vậy? Có đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp!"
"Vậy em có theo đuổi thành công không?"
"Thừa lời, nhất định phải thành công chứ!"
Thật ra Hoàng Thiếu Thiên cũng là giận dỗi Diệp Tu nên mới nói vậy, chứ y căn bản đã sớm không còn nhớ rõ Ngô Thiến Thiến là ai, việc theo đuổi được hay không lại càng chẳng có ấn tượng gì.
Dù sao khi ấy cũng chỉ là học sinh tiểu học, hầu hết đều là đùa giỡn mà thôi.
Diệp Tu xoa xoa đầu y, "Được rồi, không thành công cũng không mất mặt, có ai là chưa từng thất tình đâu, đúng không? Đi thôi, chúng ta đến lớp học của em."
Hoàng Thiếu Thiên muốn phản bác, nhưng nghĩ lại lại thấy như vậy rất nhàm chán, liền không nói thêm nữa, đơn giản kéo Diệp Tu đến hành lang trước dãy phòng học.
Nhiều năm trôi qua, trường học bây giờ trở nên khác lạ rất nhiều so với khi Hoàng Thiếu Thiên còn theo học, bản thân y cũng không nhỡ rõ lớp học trước đây của mình nằm ở đâu, đành quyết định đẩy cửa tiến vào một phòng học gần đó.
Cảm xúc trong lòng y vẫn còn vẹn nguyên như mới, nhất thời kí ức về những tháng ngày tiểu học cùng nhau ùa về.
Ngày ấy y mỗi ngày đều ngóng trông được trở về thành phố với cha mẹ; ngày ấy bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc y; ngày ấy ước mơ của y là sau này trở thành một nhà khoa học...!
Y bước lên bục giảng, bày ra phong thái của giáo viên nhìn xuống học sinh duy nhất trong lớp, "Bạn học Diệp Tu, sau này lớn lên em muốn làm nghề gì?"
Diệp Tu rất biết phối hợp, nhanh chóng ngồi vào một bàn học, sau đó ngoan ngoãn đứng lên trả lời, "Lão sư, khi trưởng thành em muốn trở thành nhà khoa học, sau này có thể mang kiến thức của mình đi giúp người giúp đời!"
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Chẳng lẽ ước mơ của trẻ con đều giống nhau như vậy? Hồi nhỏ tôi cũng muốn trở thành nhà khoa học, đến giờ nhớ lại cảm thấy thật ngốc!"
Diệp Tu cũng mỉm cười, "Không sao, ca cùng ngốc với em."
Ngày hôm ấy, hai người cùng nhau đi qua những con đường mà khi còn bé Hoàng Thiếu Thiên đã đi, Hoàng Thiếu Thiên đắm chìm trong hoài niệm xưa cũ, tâm trạng Diệp Tu cũng rất không tệ, chờ tới khi cả hai về nhà đã là hơn chín giờ tối.
Kết quả không ngờ lại thấy Cố Trường Phong đang chờ sẵn trong phòng khách!
Hoàng Thiếu Thiên vốn đang cười đùa vui vẻ, vừa nhìn thấy hắn liền sầm mặt, "Sao anh lại đến nữa?"
Cố Trương Phong vội vã cười lấy lòng, "Thiếu Thiên, anh tới xin lỗi em, chuyện hôm qua đều là lỗi của anh."
"Ân, tôi biết rồi, mời anh về cho."
Hoàng Thiếu Thiên không kiên nhẫn, Hoàng mụ mụ ngược lại có chút ngại ngùng.
Dù sao hai nhà cũng là hàng xóm tốt nhiều năm, Cố Trường Phong lại là đứa bé bà nhìn lớn lên, cho dù đã làm ra chuyện không thể tha thứ, có lẽ con trai bà đã có dự định riêng, nhưng biểu tình như vậy cũng quá không khách khí rồi.
"Thiếu Thiên, thái độ của con là như thế nào vậy? Trường Phong đã chờ con rất lâu rồi, nói chuyện lễ phép một chút!"
"Mẹ, con và hắn không có gì để nói cả!"
"Thiếu Thiên, anh thật sự muốn đến xin lỗi!" Cố Trường Phong vội nói, "Còn có Diệp tổng, hôm qua tôi thật sự không biết là ngài, cũng không ngờ quan hệ của ngài và Thiếu Thiên là như vậy, thật sự rất xin lỗi! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, sau này tôi sẽ không quấy rầy Thiếu Thiên nữa, xin ngài tha thứ cho sự đường đột của tôi!"
Diệp Tu nhìn thoáng qua Hoàng Thiếu Thiên, quả nhiên khuôn mặt y đều tái đi rồi.
Hóa ra hôm nay hắn cố ý tới đây là để xin lỗi Diệp Tu!
Hoàng mụ mụ nghe xong cũng mơ hồ không hiểu, Diệp Tu nói với bà là gia đình có mở một công ty nhỏ, tại sao Cố Trường Phong lại khiêm nhường đến thế?
Hoàng Thiếu Thiên kéo Hoàng mụ mụ vào trong, "Mẹ nghỉ ngơi đi, con nói chuyện với hắn một chút!" Y không chút lưu tình đẩy Hoàng mụ mụ vào phòng ngủ, còn cẩn thận đóng của lại.
Sau đó y trở lại phòng khách nói với Diệp Tu, "Anh cũng lên phòng trước đi, để tôi giải quyết!"
Diệp Tu nhìn bộ dáng tức giận của y không khỏi buồn cười, thong dong kéo y ngồi xuống sofa, "Người ta là đến xin lỗi tôi, làm sao tôi tránh đi được?" Sau đó lại nhìn Cố Trường Phong, "Cố tiên sinh cũng ngồi đi."
Cố Trường Phong xua xua tay, "Không cần không