Hoàng Thiếu Thiên xoay người rời đi, Cố Trường Phong vội vã đuổi theo nắm lấy tay y, "Thiếu Thiên, em không thể giúp anh một lần được sao? Diệp Tu muốn nâng đỡ một người rất đơn giản, chỉ cần em giúp anh, điều kiện gì anh cũng đáp ứng!"
Hoàng Thiếu Thiên rút tay ra, "Cố Trường Phong, chúng ta chia tay hòa bình không được sao? Anh muốn Diệp Tu nâng đỡ thì cứ việc đi tìm hắn, tôi cũng không ngăn cản."
"Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, em giúp anh một lần này thôi! Anh đã sắp không lăn lộn trong giới được nữa, người đại diện căn bản không để ý đến anh, nếu không nhờ Vương tiền bối tranh thủ vài cơ hội, anh đã sớm thất nghiệp rồi! Thiếu Thiên, coi như vì tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp anh được không? Anh cầu xin em!"
"Tôi không giúp được, anh đừng làm phiền tôi!" Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp đi vào thang máy xuống lầu, xe của Diệp Tu đã chờ sẵn bên dưới.
Y vừa lên xe liền thấy Cố Trường Phong đuổi tới, hình như còn muốn chào hỏi Diệp Tu vài câu.
Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt, "Đi thôi!"
Diệp Tu trực tiếp đạp ga, rời khỏi đài truyền hình.
"Hắn lại làm phiền em?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên cười khổ, "Phải nói là hắn muốn làm phiền anh, nhưng vì không có cửa nên mới tìm đến tôi."
Diệp Tu nhíu mày, "Chuyện này cứ để tôi giải quyết."
"Không cần, đều là tôi gây ra, mặc dù có phiền nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt, căn bản không có chuyện gì."
"Tuy nói như thế, nhưng nếu tôi không ra tay, liệu hắn có hoài nghi quan hệ của chúng ta không?"
"A? Không thể nào?"
"Thế này đi, để hắn rời khỏi Bắc Kinh đi đóng phim, như vậy em sẽ không phải gặp hắn nữa."
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Vậy hắn phải mang lễ tới cảm tạ anh cho hắn cơ hội rồi."
"Cơ hội cũng có tốt có xấu."
"Tâm Diệp tổng cũng thật bẩn đi!"
"Này này này, tôi đang giúp em đấy, Thiếu Thiên đại đại đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!"
"Được được được, cảm ơn Diệp tổng!"
"Chỉ cảm ơn thôi sao?"
"Nếu không đây? Tuy tôi rất muốn mời Diệp tổng ăn cơm để tỏ lòng biết ơn, nhưng trong nhà chỉ còn mì gói, chỉ sợ không lọt mắt xanh của anh."
Diệp Tu liếc nhìn y, "Em vẫn ăn mì hàng ngày? Mẹ em mà biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu?"
"Đương nhiên mẹ không biết, tôi thường xuyên up ảnh đồ ăn lên weibo chính là để mẹ tôi xem!"
Diệp Tu bật cười, "Vậy em còn không mua hối lộ tôi, nếu không lần sau gặp dì, tôi không chắc có thể giữ bí mật giúp em đâu."
"Uy, anh đừng xấu xa như vậy có được không? Vả lại anh nói ra cũng không sao, đừng quên mẹ vẫn nghĩ chúng ta sống chung!"
"A, cư nhiên lại quên mất chuyện này, nói như vậy hình như tôi có điểm thất trách đi? Vậy thế này, hôm nay tôi mời em ăn cơm?"
"Hả?"
"Dù sao bây giờ em về nhà cũng không có cơm ăn, mà tôi cũng vừa về Bắc Kinh, tối nay lại không có hẹn."
"Anh đi đâu sao?"
Từ Quảng Châu trở về, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu cũng chưa liên lạc lại, đến nay đã là hơn một tháng.
Trong một tháng này, y hoàn toàn không có chút tin tức nào của Diệp Tu.
Vốn mọi chuyện chính là diễn kịch cho hai bên cha mẹ xem, tuy mấy ngày Tết hai người ở chung có thân thuộc hơn một chút, nhưng trong lòng hai người vẫn tuân theo nguyên tắc hợp tác, không hề có ý định thân cận hơn.
"Cùng mấy đối tác đến đảo Tần Hoàng vài ngày."
"Vậy anh còn không mau trở về nghỉ ngơi, lái xe đường dài như vậy rất mệt đi?"
"Cũng không đến nỗi, tôi đưa tài xế đi cùng, về Bắc Kinh mới tự lái xe.
Hơn nữa tôi cũng hẹn trước rồi, cùng đi thôi."
Xe dừng lại, hai người xuống xe, Hoàng Thiếu Thiên theo Diệp Tu tiến vào một hẻm nhỏ tới khoảng sân vuông vức.
Diệp Tu đẩy cửa đi vào, một nam trung niên cười ha ha chào đón, "Rốt cuộc cậu cũng đến rồi.
Cậu còn không tới, bàn kia tôi liền không giữ được nữa!" Nói xong liền dẫn hai người vào phòng riêng.
Một lát sau đồ ăn được bưng lên, tuy không phải sơn hào hải vị xa hoa đắt đỏ gì, nhưng hương vị đều rất ngon.
Món cuối cùng chính là cá nấu dưa.
Diệp Tu gắp cho y một khối thịt cá, "Thử món này xem, đây là chiêu bài của quán."
Hoàng Thiếu Thiên ăn thử một miếng, thịt cá tươi mới, hương vị còn rất đặc biệt, hoàn toàn không giống mới món cá nấu dưa y thường ăn, chính là ăn một lần liền khó lòng quên được.
Thấy y vui vẻ đến hai mắt tỏa sáng, Diệp Tu cười cười giới thiệu, "Rất ngon đúng không? Đây chính là cá nấu dưa ngon nhất Bắc Kinh, thật ra tôi cảm thấy nói ngon nhất cả nước cũng không quá! Hơn nữa còn là hàng limited, mỗi ngày chỉ có năm phần, chỉ có người quen mới có thể được ăn!"
Hoàng Thiếu Thiên nghe hắn nói, miệng cũng không nhàn rỗi, ăn đến thỏa mãn mới tiếp lời, "Trước đây tôi vẫn nghe người ta nói, đồ ăn ngon chân chính sẽ không bày ở những quán cơm tùy ý là thấy được, hôm nay mới được mở mang tầm mắt! Nếu không phải anh dẫn tôi tới, tôi cũng không biết nơi này lại là quán cơm!"
"Cũng không coi là quán cơm, chỉ là mở cho người quen mà thôi.
Em có biết vì sao hương vị món cá nấu dưa này lại không giống những nơi khác không?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Anh cũng biết là tôi không biết nấu cơm."
"Là do thứ này!" Diệp Tu gắp một miếng dưa, "Trước đây khi nhà Trương thúc chia gia sản, Trương thúc không muốn bất kì thứ gì, chỉ lấy duy nhất một vại dưa chua.
Nghe nói vại muối dưa vốn là bình sứ từ thời Càn Long được lưu truyền lại, qua bao nhiêu chuyện cuối cùng liền đến nhà Trương thúc.
Từ xưa cái bình ấy đã không được rửa, món cũ chưa ăn hết đã thêm nguyên liệu mới vào, cứ như vậy năm này qua năm khác, thức ăn trong bình đều có mùi vị không giống với thức ăn thông thường!"
Hoàng Thiếu Thiên còn đang gắp một miếng cá trắng nõn, nghe hắn nói xong không biết nên ăn hay đặt xuống, "Từ thời Càn Long đến bây giờ vẫn chưa từng rửa?"
Diệp Tu gật đầu, "Đúng, thời ấy còn chưa có tủ lạnh, vào mùa hè có thể xuất hiện một vài sinh vật béo trắng kỳ quái, hẳn là em biết chứ?"
Khuôn mặt Hoàng Thiếu Thiên trắng nhợt, "Anh đừng nói nữa được không?"
"Ha ha!" Diệp Tu không nhịn được bật cười, "Em tin?"
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Đáng ghét, anh gạt tôi?"
Diệp Tu vẫn cười không ngừng, Hoàng Thiếu Thiên giận tới mức vung đũa ném về phía hắn, "Còn cười nữa tôi ném anh vào trong bình của Càn Long!"
Diệp Tu rốt cuộc ngừng lại, lấy một đôi đũa mới nhét vào tay y, "Thiếu Thiên đại đại cũng quá ngây thơ đi, nhà ai nhiều tiền đến mức đem bình của Càn Long đi làm vại muối dưa?"
"Anh còn dám nói? Anh thật nhàm chán, nói ác như vậy, làm tôi không có hứng thú ăn nữa!"
"Không có hứng thú ăn nữa cũng không sao, em còn muốn ăn, tôi liền ngay cả canh cũng không có để uống."
Diệp Tu nói như vậy Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện ra, cả đĩa cá nấu dưa cơ bản đều vào bụng y, Diệp Tu nãy giờ cũng chỉ ăn được vài miếng dưa.
"Anh...!còn chưa no sao?" Hoàng Thiếu Thiên ngại ngùng hỏi.
"Không sao, vốn cũng không đói.
Em đã no chưa? Để tôi đưa em về." Diệp Tu đứng dậy.
Hoàng Thiếu Thiên lại càng xấu hổ, hẳn là Diệp Tu định tới một mình, món ăn cũng là gọi cho bản thân, cuối cùng đều bị y ăn hết.
Nơi này không giống những quán ăn khác, không phải tùy tiện gọi thêm món là được.
"Tôi mời anh đi ăn lạp sườn được không? Tôi biết một nơi có lạp sườn đặc biệt ngon, tôi thường xuyên đến ăn!"
Diệp Tu quả thật chưa no, nhưng hắn không nghĩ tới sức ăn của Hoàng Thiếu Thiên kinh người như