Khi tỉnh lại Hoàng Thiếu Thiên có chút hoảng hốt, tin tức tố chưa tản đi vẫn tràn lan khắp phòng khiến y triệt để thanh tỉnh, quả nhiên vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Diệp Tu.
Ta đi, ta đi!!!
Y vội vã muốn xuống giường, nhưng bởi gì hôm qua Diệp Tu làm rất ngoan tuyệt, thân thể y như muốn tan ra thành nước, chân vừa chạm đất đã lung lay ngã trở về giường, thành công đánh thức Diệp Tu.
Tình huống trở nên ngượng ngùng tới cực điểm, Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng túm chăn che ở trước người, di dời tầm mắt không nhìn tới đối phương.
Hôm qua Diệp Tu uống say, vốn không có ấn tượng nhiều, nhưng trường hợp thế này cũng không khó đoán chuyện gì đã phát sinh.
Hắn xoa xoa mi tâm, "Này..."
"Không có chuyện gì, bất ngờ, là bất ngờ thôi!" Diệp Tu còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Thiếu Thiên đã vội vàng nói.
"Tôi..."
"Đều là người trưởng thành, chuyện như vậy cũng không có gì, anh nói có đúng không?" Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục ngắt lời hắn, từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn một cái.
Diệp Tu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lúc này mà cười thì đúng là thất lễ.
"Nếu em cảm thấy như vậy, tôi cũng không có gì để nói.
Có điều, em vẫn ổn chứ? Hôm qua có phải tôi không sử dụng biện pháp an toàn không?"
Hoàng Thiếu Thiên ngây người, "Đúng vậy, phiền anh lát nữa đi mua thuốc tránh thai giúp tôi, tôi hiện tại không tiện ra ngoài."
"Không phải như vậy, ý tôi là, để tôi giúp em thanh lý đi, nếu không có thể sẽ sinh bệnh."
"Không cần, tự tôi làm là được!"
"Em như vậy có được không?"
"A..." Xác thực là không được.
"Được rồi, để tôi đi, dù sao cũng không thể bị bệnh, phim của lão Hàn đã sắp đóng máy, em cũng không muốn vì mình mà làm lỡ tiến trình bộ phim chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên không có lý do từ chối, đành để Diệp Tu ôm mình tới phòng tắm.
Cả quá trình y đều ngượng ngùng chôn mặt bên vai Diệp Tu, thời điểm ngón tay hắn đi vào, y xấu hổ tới đỏ bừng mặt.
Tình huống hôm nay so với chuyện hai người củi khô lửa cháy tối qua lại càng khiến người ta không biết làm sao.
Đang yên đang lành đột nhiên xảy ra chuyện tình một đêm, bây giờ người ta còn giúp y thanh lý, quá kỳ quái rồi.
Thật ra Diệp Tu cũng lúng túng, hôm trước tin tức tố của hắn mất khống chế, hôm sau ôm một người tỉnh lại, hơn nữa còn là người quen, dù là Diệp Tu cũng nhất thời không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.
Cũng may Hoàng Thiếu Thiên đã nghĩ kỹ lời giải thích rồi, hiện tại hắn ngay cả xin lỗi cũng không cần nói.
Chỉ là, không biết tại sao, có chút không vui.
Thật vất vả mới giúp Hoàng Thiếu Thiên rửa sạch xong, hắn ôm người ta về giường, sau đó tự mình đi tắm rửa, trên thân thể vẫn còn vương lại hương chanh nhàn nhạt.
Lúc từ phòng tắm đi ra, Hoàng Thiếu Thiên còn đang chật vật muốn xuống giường, hắn vội đỡ y nằm trở lại, "Em cần thứ gì, để tôi lấy cho."
"Điện thoại di động, tôi để ở phòng khách."
Diệp Tu lấy chiếc điện thoại bị bỏ quên nằm im lìm trên bàn trà từ tối hôm qua vào cho Hoàng Thiếu Thiên, "Em gọi cho Ngụy Sâm đi, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi, tôi đi mua điểm tâm." Nói xong liền khoác áo đi ra ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên cũng đang có ý này, vội vàng tìm số điện thoại của Ngụy Sâm, "Ngụy lão đại, hôm nay tôi không khỏe, anh cho tôi nghỉ một ngày nhé?"
"Được, nhóc không sao đấy chứ? Ngày mai phải ký hợp đồng với Hàn Văn Thanh, cậu có đến được không?"
"Đến được đến được, chỉ mệt mỏi một chút thôi, ngày mai là khỏe lại rồi."
"Ân, vậy cậu nghỉ ngơi đi."
"Nha, cảm ơn Ngụy lão đại!"
Cúp điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên vùi mình giữa chăn nệm, tình huống này đúng là quá tệ rồi!
Y thế nhưng lại lên giường cùng đối tượng giả kết hôn!!!
Có điều không kịp suy nghĩ bao lâu, y vì mệt mỏi mà thiếp đi mất, chờ Diệp Tu nấu xong cơm vào phòng gọi y dậy, y vẫn đang ngủ đến thiên hôn địa ám.
Diệp Tu cũng biết hôm qua mình dằn vặt người ta không ít, do đó cũng không nỡ đánh thức y, thức ăn vẫn để nguyên trong nồi cho ấm, bản thân hắn ra phòng khách dùng iPad xử lý công việc.
Hơn ba giờ chiều trong phòng ngủ mới truyền đến âm thanh khe khẽ, Diệp Tu đứng dậy đi vào liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đã sớm tỉnh lại, đang với tay lên cốc nước ở tủ đầu giường.
Diệp Tu lấy cốc nước đưa cho y, sau đó ngồi xuống một bên giường, "Đói bụng chưa? Cơm nấu xong rồi, để tôi mang vào cho em?"
Hoàng Thiếu Thiên uống từng ngụm nước nhỏ, "Vậy làm phiền anh rồi."
Diệp Tu ra ngoài lấy cơm mang vào cho y, sau đó đỡ y ngồi dậy, còn cẩn thận lấy một gối mềm lót trên eo cho y được thoải mái.
"Không cần phiền toái như vậy!" Hoàng Thiếu Thiên được hắn chăm sóc tỉ mỉ như vậy, không khỏi có chút không quen.
Diệp Tu ngược lại rất tự nhiên, "Như thế sẽ dễ chịu hơn một chút.
Em ăn thử xem có được không?"
Hoàng Thiếu Thiên thật sự rất đói bụng, vả lại khả năng nấu ăn của Diệp Tu cũng rất tốt, nếu là bình thường y tuyệt đối không khách sáo, nhưng vừa mới xảy ra chuyện kia, hiện tại Diệp Tu lại ngồi cạnh nhìn y ăn cơm, nghĩ thế nào cũng thấy ngượng ngùng.
Diệp Tu nhận ra tâm tư của y, hiểu ý đứng dậy, "Tôi ra ngoài xử lý công văn, em ăn xong gọi tôi là được."
"Ân!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức gật đầu.
Diệp Tu vừa rời đi, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu cúi đầu ăn đến lang thôn hổ yết.
Chờ tới khi y ăn xong rồi, Diệp Tu lại giúp y thu thập bát đũa, sau đó hỏi, "Em muốn ngủ thêm hay đọc sách? Hoặc tôi lấy máy tính cho em?"
"Máy tính đi!"
"Được."
Diệp Tu lấy notebook cho y, lại bận rộn trở ra phòng khách tiếp tục làm việc.
Hoàng Thiếu Thiên chỉ ngồi một chỗ cũng cảm thấy tẻ nhạt, nhưng hiện tại không tiện xuống giường, đành phải lướt web xem tin tức một chút, không ngờ thời gian trôi qua rất nhanh, tới khi ngẩng đầu lên ngoài trời đã tối đen.
Bởi vì buổi tối Hoàng Thiếu Thiên cũng không đặc biệt muốn ăn gì, Diệp Tu đành nấu vài món đơn giản, cả quá trình vẫn chu đáo săn sóc như ban chiều.
Tới khi hắn vào phòng bưng bát đũa ra, Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được nói, "Tôi thật sự không sao rồi, anh trở về đi thôi."
Diệp Tu còn định nói điều gì, đúng lúc này chuông điện thoại reo, hắn nhìn thoáng ra màn hình, mỉm cười, "Xem ra tôi phải đi thật rồi, em tự chăm sóc bản thân được chứ?"
"Được được, anh có việc thì mau đi đi."
"Vậy tôi đi trước, em có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được."
"Ân."
Tiếng đẩy cửa bên ngoài truyền đến, Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới bình tĩnh lại, tuy cả ngày Diệp Tu ôn nhu cẩn thận chăm sóc y, nhưng hắn càng như vậy y lại càng không được tự nhiên.
Tình huống như vậy không phải đến sáng hôm sau liền ai về nhà nấy, không còn suy nghĩ gì nữa hay sao?!
Đương nhiên y biết Diệp Tu làm như vậy bởi vì cảm thấy có lỗi với y, nhưng thà hắn làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra còn khiến y bớt khó xử hơn!
Hôm ấy Hoàng Thiếu Thiên ngủ không yên giấc, một phần bởi vì ban ngày đã ngủ quá nhiều, một phần lại vì suy nghĩ chuyện hợp đồng sắp ký nên cứ trằn trọc lăn lộn trên giường, kết quả sáng hôm sau liền dậy muộn.
Giờ này đi tàu điện ngầm khẳng định sẽ không kịp, y vội vàng gọi xe đến công ty, không ngờ ở trước thang may lại gặp Diệp Tu đang nói chuyện với Ngụy Sâm.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, không hiểu sao Hoàng Thiếu Thiên có xúc động muốn quay người bỏ chạy.
Có điều Ngụy Sâm đã nhanh mắt nhìn thấy y, "Thiếu Thiên, lại đây, thang máy sắp tới rồi!"
Hắn đã gọi như vậy, Hoàng Thiếu Thiên không thể không đi tới, "Chào buổi sáng Diệp tổng, chào buổi sáng Ngụy lão đại!"
"Thiếu Thiên sáng an." Dáng vẻ của Diệp Tu thực thản nhiên, hình như không hề bị chuyện hôm trước ảnh hưởng.
Đây vốn là kết quả mà Hoàng Thiếu Thiên mong muốn, có điều không hiểu vì sao khi Diệp Tu thực sự như vậy, y lại cảm thấy có chút khó chịu.
Thang máy đến nơi, ba người đồng thời tiến vào, Diệp Tu và Ngụy Sâm còn đang nói chuyện về tình thế hiện tại của giới giải trí, Hoàng Thiếu Thiên chỉ yên tĩnh đứng ở một góc, điều này cũng rất phù hợp với thân phận của y, dù sao bên ngoài y và Diệp Tu vốn là không quen thuộc.
Ngụy Sâm chợt kéo cổ áo y, "Thiếu Thiên, cổ cậu bị sao vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu, "Cổ tôi làm sao?"
"Cậu dùng điện thoại nhìn xem!"
Hoàng Thiếu Thiên vội mở camera điện thoại xem thử, suýt nữa kêu lên thành tiếng,