“Ngươi nói láo!”Vương Từ Chi nheo mắt lại:“Theo như ngươi nói, vậy thì người làm sao sống được trước cái loại phép thuật cổ quái này?? Là ai đã ra tay hạ độc thủ với ngươi?? Còn nữa, tu vi hiện tại của ngươi là Trúc Cơ Đại Viên Mãn. Từ đó có thể suy ra trước kia người cũng là người tu tiên. Vậy trước khi người trúng phép thuật, thì người tu hành ở đâu?”Ách… Tiểu hài tử xấu xa này đột nhiên thay đổi sắc bén như vậy để làm chi cơ chứ?“Ta không thể nói cho ngươi biết!”“Vì sao?”“Bởi vì…”Đã diễn thì diễn cho trót. Nửa thật nửa giả mới là chân lý của nói dối. Chúc Diêu trừng mắt nhìn, nỗ lực làm ra bộ dạng rất chi là bất đắc dĩ và lo lắng,” Ta không muốn ngươi dính dáng vào trong đó. Nếu như ngươi biết được nhiều chuyện thì sợ rằng ngươi sẽ rước họa vào thân.”“……”Vương Từ Chi quả nhiên sững sờ, trong nháy mắt ánh mắt cũng nhu hòa đi không ít. Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì liền lấy tay sờ sờ đầu của nàng,“Các ngươi quả nhiên rất giống nhau!”“Giống nhau? Giống ai vậy? Ngươi lại nói về vị sư tỷ ngươi hay kể ta nghe à?”Chúc Diêu tiếp tục giả ngu.Vương Từ Chi lại khẽ thở dài một hơi. Hình như hắn không muốn nhắc tới chuyện này,“Được rồi, coi như ta tin chuyện ngươi đã loại bỏ được phép thuật. Nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện chạy loạn như vậy được. Đặc biệt là với tên Tiêu Dật kia, ngươi không nên tùy tiện dính líu tới hắn, có biết không?”“Vì sao?”“Không có vì sao?”Vương Từ Chi cũng không có giải thích, mà kéo tay nàng đi ra ngoài,“Ta đưa ngươi trở về Ngọc Lâm Phong. Nhớ kỹ đừng bao giờ tùy tiện xuống núi.”Chúc Diêu nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái. Lão nương chạy tới đây còn không phải vì cái thằng tiểu tử thúi nhà ngươi sao. Nhưng mà dù sao thì hắn cũng không có việc gì, nên nàng cũng yên tâm. Tuy lúc này không có việc gì, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ được may mắn như thế.Trở về Ngọc Lâm Phong, nàng vẫn không nhịn được kéo lại Vương Từ Chi sắp xoay người rời đi rồi hỏi.” Có phải lúc nãy ngươi cùng với Tiêu Dật ở sân luyện võ đấu pháp có đúng hay không?”Vương Từ Chi trầm mặc hồi lâu, gật đầu.Chúc Diêu nhịn không được thở dài một hơi,“Ngươi cảm thấy tu vi của mình có thể hơn hắn được hay không?”Vương Từ Chi nắm chặt hai nắm tay lại, cắn răng thống hận,“Không thể!”“Cho nên việc ngươi tìm hắn đấu pháp, chỉ là đơn thuần muốn tìm tới cái chết?”Tiểu tử này muốn chết cũng nghiêm túc như vậy sao?“Ngươi thì biết cái gì?”Trong nháy mắt sắc mặt của hắn liền xanh lét. Tâm tình giống như kiểu bị một mũi tên đâm vào tim rất là khó chịu vậy. Đột nhiên hắn kích động nói,“Ngươi có biết cái cảm giác khi tận mắt chứng kiến người quan trọng của mình chết trước mặt mình là như thế nào không? Lúc đó nếu như Tiêu Dật hắn không do dự, nếu như hắn không do dự!”“Vậy còn ngươi thì sao?”Chúc Diêu nhắc nhở mình không nên mềm lòng, phải thật là cứng rắn.Từ lần đầu tiên trở về, sau khi nhìn thấy Vương Từ Chi. Nàng biết rằng, cái chết của mình chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng của hắn. Cho nên hắn vẫn ở Trúc Cơ Đại Viên Mãn như cũ, không có tăng lên được chút nào. Nếu như hắn đối với chuyện lần đó vẫn canh cánh trong lòng như vậy. Thì cái khúc mắc này chắc chắn sẽ biến thành tâm ma. Cuối cùng sẽ phá hủy tiền đồ của hắn. Mà muốn cởi ra cái khúc mắc này, thì biện pháp tốt nhất chính là phá vỡ nguyên nhân gây ra nó.“Ngươi nói là do Tiêu Dật do dự, dẫn tới chuyện người quan trọng nhất của ngươi chết. Mà đó là người quan trọng nhất của người, tại sao ngươi lại dựa vào người khác tới cứu nàng? Lúc đó ngươi đang làm cái gì vậy?”“Ta… lúc đó ta duy trì kiếm trận!”Hơi thở của hắn có chút hỗn loạn, thần tình mờ mịt đứng lên.” Hay nói cách khác, ngươi không còn sức đi cứu nàng?”“Ta…”” Ngay cả ngươi còn không cứu được người, thì ngươi dựa vào cái gì để cho người khác tới cứu nàng? Thế mà còn nói là mình rất muốn cứu nàng?”“Không, ta muốn cứu nàng. Thế nhưng ta…”“Thế nhưng ngươi không có cái năng lực này? Ngươi ngay cả cứu người đều không làm được!”“Ta…”“Từ Chi, rốt cuộc ngươi hận Tiêu Dật do dự không ra tay cứu người, hay là hận mình cứu không được nàng?”“……”Vương Từ Chi sững sờ tại chỗ. Hắn đột nhiên như hiểu ra điều gì, trên mặt liền hiện lên sự tuyệt vọng.Thế nhưng nàng cũng không thể giải quyết nhanh chóng như vậy được,” Có lẽ người mà ngươi hận cho tới bây giờ chính là bản thân mình!”Vương Từ Chi cảm thấy chán chường. Trên khuôn mặt hiện ra một cái không biết là khóc hay cười rồi nhẹ nhàng nói,“Ta có thể làm được gì, ngoài trừ hối hận ra, ta còn có thể làm được gì?”“Ngươi tính hối hận cả đời như vậy sao?”“………”“Ngươi đắm chìm