Đông Túy rất thản nhiên cầm đôi đũa gắp thức ăn trên mâm, hoàn toàn làm lơ thái độ của ba người bạn."Là của tên cảnh sát bắt tôi đấy. Tôi không dính vào xã hội đen đâu mà sợ."Dây dưa với xã hội đen, lúc ấy moiwsw là đen thực sự, khó mà tẩy sạch được.“Ha, bà làm bọn tôi sợ muốn chết đó Đông Nương’Nhưng mà chưa nói đến chuyện bà trộm súng của cảnh sát là hành vi phạm pháp’Nếu việc tên cảnh sát kia mất súng mà bị cấp trên phát hiện, e là sẽ bị truất quyền cảnh sát đó.” Trâu Noãn vỗ vỗ ngực, nhắc nhở Đông Túy’Đối với các cô, cây súng này vô dụng, nhưng với một cảnh sát thì đây lại là thứ quan trọng hơn cả mạng sống’Tô Đát Quý bên cạnh lại không nghĩ nhiều như vậy’Lúc này cô chỉ muốn xem xem súng thật nó như thế nào’Nghĩ là làm, cô liền kéo túi da của Đông Túy ra’Sau khi mở ra thì phát hiện, bên trong túi toàn đồ chơi linh tinh với mấy chục thanh linh kiện mô phỏng theo súng thật’Tô Đát Quý đần người ra, ngu ngơ đưa tay gãi đầu lẩm bẩm: “Súng này, chúng ta lắp ráp sao được.” “Đương nhiên là tôi biết, tôi chỉ dạy hắn ta một bài học thôi’Hắn ta thông minh, kiểu gì cũng giấu được chuyện mất súng trong một khoảng thời gian ngắn, không bị cấp trên phát hiện ngay đầu’Thôi quan tâm làm gì’Chuyện bệnh viện trung tâm giờ thế nào rồi?” Đông Túy hạ giọng hỏi, trong đầu đã có dự đoán sơ bộ’Lúc này, cô quan tâm đến vụ buôn bán nội tạng hơn’Nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện ăn cơm, Đông Túy vẫn theo lệ cũ, đổ một nửa đĩa cơm gà xào cà chua trên bàn vào trong bát’Bởi vì đó là món yêu thích của cô’Rồi hài lòng bắt tréo hai chân, ăn một miếng lớn’“Đông Nương ăn chậm thôi, nghẹn đấy.” Phong Tiểu Mạn mặc tạp dề, tiện thể ngồi xuống, phần đầy đặn hiện lên rõ mồn một sau lớp tạp dề’“Tạm thời bên bệnh viện trung tâm không có bất cứ động tĩnh gì’Hình như bọn chúng đang đề phòng có người theo dõi’Nhưng mà tôi tin là chúng chỉ đang tìm điểm giao dịch mới thôi’Chúng ta vẫn còn cơ hội.” Ánh mắt Trâu Noãn tràn đầy hào quang tự tin’Cô chậm rãi vươn đũa tới bát canh gà, lơ đãng gắp cái đùi gà trong bát lên’Nhưng Phong Tiểu Mạn đã tia thấy, gõ đũa bắt bỏ xuống, “Đó là để phần cho Đông Nương.” Bị ăn mắng, Trâu Noãn vừa chậm chạp thu đũa lại, vừa khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Phong Tiểu Mạn: “Sao ánh mắt bà gắt dữ vậy’Em Gái Cup 2, tôi nói bà nghe, bà mà như thế là không ai thèm lấy đâu.” “Không ai thèm lấy? Em Gái Cup D? Không, không đời nào, với dáng người chữ S thế kia, thể nào bà ấy cũng kết hôn trước bà.” Tô Đát Quý hí hoáy với đồng linh kiện hồi lâu cuối cùng đành từ bỏ’Cô đứng dậy, hóng được câu chuyện, vừa đặt mông xuống ghế cạnh bàn ăn chuẩn bị ăn cơm vừa trêu chọc Trâu Noãn.“Này, bà.” Trâu Noãn vừa định bật lại đã bị Đông Túy cắt ngang’“Tôi cảm thấy Đại Lục nói quá chuẩn!” “Ệ! Tôi nói chứ, mấy bà đừng có bắt nạt người ta thế, tôi chỉ hơi tròn trịa một tí thôi’Ở cổ đại gọi là đẫy đà đẩy’Đã nghe nói đến Dương quý phi chưa? Như tôi gọi là người đẹp đầy đặn!!” Thật ra Trâu Noãn không tính là quá béo, hơn nữa kiểu mập mạp của cô làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu’Thế nhưng, đã là phụ nữ thì trời sinh đã có quan niệm..’đó là không bao giờ muốn bản thân béo’Nghe vậy, Tô Đát Quý không nhịn được cười phì, duỗi cánh tay vỗ vỗ bả vai Trâu Noãn: “Trầu quý phi, bỏ hai chữ người đẹp đi thì mới đúng với bà’À đúng rồi, gần đây trên Weibo có một cái video thi hát đang hot lắm đấy, một thí sinh dự thi cử nhìn giám khảo Hàn Hồng rồi hát thằng béo chết bầm, tôi thấy bà có thể xem thử.”“Tiên sư nhà bà!” Trâu Noãn vùng nắm tay dư dứ như muốn đấm.Đông Túy ho khẽ hai tiếng: “Được rồi, được rồi, đừng ổn nữa, chúng ta bàn kế hoạch mới đi’Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với Vi Vi, thử xem có thể kết nối lại được không’Chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, dù sao cảnh sát cũng để ý tới rồi’Chúng ta nhất định phải nhanh tay hơn họ, hoàn thành đơn hàng lần này.” Đầu ngón tay Đông Túy khẽ quẹt qua bờ môi, lạnh nhạt nói’Ban nãy thả lỏng chỉ là để bây giờ tập trung cho việc chính, lên kế hoạch được suôn sẻ thôi.Trời đã tối, hôm nay Liêu Thành mây đen giăng đầy, trên bầu trời không một ánh sao, ánh trăng nào’Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, muỗi bay vòng vòng, kêu vo ve, đốt loạn xạ’Bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô thành phố Liêu Thành, vì vậy cơ sở vật chất cũng có rất nhiều thiếu sót bất tiện’Lúc này, Hạ Hàm núp ở mặt tường ngoài phòng mình, quan sát bốn phía, căng tai nghe ngóng xem xung quanh có tiếng bước chân khẽ khàng nào không’Nửa đêm, tất cả đèn đều đã tắt, chỉ có hệ thống tia hồng ngoại giám sát lập lòe, cùng với ánh đèn đường bị chặn lại bởi một bức tường ngăn’Thân hình tráng kiện của Hạ Hàm chạy trong đêm tối, cẩn thận từng li từng tí tiến sát tới bờ tường’Bên này bờ tường có một cây liễu to, cành vươn khắp nơi’Hạ Hàm bám vào cành cây rồi trèo lên ngọn’Tường cao hơn ba mét, lá cây cọ lên da Hạ Hàm rất ngứa, những con muỗi vo ve xung quanh đang vui sướng chia nhau “thị tẩm” anh’Xen lẫn đó là âm thanh gió thổi lá cây xào xạc’Hạ Hàm dùng sức trở mình, từ đầu tường cao nhảy xuống bên kia’“Bịch!” Hạ Hàm cố gắng không phát ra âm thanh, ngồi xổm trên mặt đất, mặc quần áo bệnh nhân, nhìn ra đường cái bốn phía không một bóng người’Trước khi trốn, anh đã khảo sát và tìm góc chết trong hệ thống giám sát, chờ tới tận lúc những người khác đã ngủ say mới dám lén lút trốn ra ngoài’Anh đứng dậy, từ từ men theo phổ đi về hướng nội thành’Nơi càng nhiều người thì càng dễ bề hành động’Hạ Hàm cúi đầu, vẻ