Trở lại Đông Thành là chuyện hai ngày sau. Trong Cục Cảnh sát Đông Thành, một tiếng gầm vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng."Không thể tin được! Vô cớ bỏ bê công việc bốn ngày, thân là cảnh sát, tinh thần tập thể của câu đi đâu rồi! Cậu có biết Cục Cảnh sát mỗi ngày tiếp nhận bao nhiêu vụ án không? Cậu đột nhiên biến mất làm ảnh hưởng bao nhiêu là việc!"Cục trưởng Trần giận giữ, HẠ Hàm là trụ cột trong Cục Cảnh sát, thế mà giờ chẳng những không làm gương sáng mà lại còn làm hư người mới.Hạ Hàm cúi đầu, không phản bác gì’Dù sao, chuyện này cũng là lỗi của anh’“Xin lỗi, Cục trưởng Trần, đúng là cháu tắc trách, chắc chắn lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa’Cháu sẽ xử lý tốt những vụ án đang nắm giữ và những vấn đề sau đó.” Thái độ Hạ Hàm rất thành khẩn, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, hai tay chắp sau lưng, hai chân hơi thả lỏng’“Aizz’Tôi biết rõ cậu sẽ không vô duyên vô cớ phạm sai lầm, nhưng mà, cậu nên biết trên người mình mang chức trách cảnh sát’Xét thấy trước đây cậu luôn biểu hiện tốt, hy vọng cậu xử lý tốt vụ án buôn bán thận, lập công chuộc tội’Còn nữa, sáng mai làm một bản kiểm điểm năm nghìn chữ nộp cho tôi’Đi ra ngoài đi!” Cục trưởng Trần không đành lòng trách cứ anh, nhưng lại sợ anh tuổi trẻ hăng máu’Ông thích Hạ Hàm không chỉ bởi vì anh là con cái của quan lớn mà còn là một cảnh sát thông minh’Đương nhiên, chủ yếu vẫn là con ông cháu cha’“Yes sir!” Hạ Hàm đứng nghiêm chào, biết rõ Cục trưởng Trần đã giơ cao đánh khẽ, lúc này quay người rất thư thả cất bước’Anh thầm cảm thán, có phải dạo này mình dính năm vận tháng hạn không mà gặp phải sao chổi, xui xẻo đủ đường’Ra khỏi văn phòng của Cục trưởng Trần, Hạ Hàm trở lại dáng vẻ bình thường, đồng thời cũng thở phào, cũng may Cục trưởng Trần tức giận đến hồ đồ nên không hỏi chuyện thẻ ngành cảnh sát và súng lục’Không thì khéo anh phải nằm ngang mà rời đi rồi’“Cảnh sát Hạ, đây là manh mối mới nhất mà tổ hai điều tra được’Anh xem trước đi.” Ngô Hâm lấy một túi hồ sơ đưa cho Hạ Hàm’Hạ Hàm đổ ảnh chụp bên trong ra, nghe Ngô Hâm giải thích: “Tổ hai giám sát Lưu Chấn không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng bí mật nghe lén điện thoại Lưu Chấn thì biết được có thể tối mai họ sẽ lại ra tay.” “Ừ, tôi biết rồi, báo cho mọi người phải cẩn thận’Lần hành động này không thể có sai sót gì.” Hạ Hàm nghiêm túc nói’“Vâng, cảnh sát Hạ! Có điều...” Ngô Hầm ấp úng.“Có việc gì cứ nói thẳng, đừng dông dài.” “Vâng’Hai ngày anh không ở đây, em đã đến bệnh viện điều tra hệ thống CCTV, kết quả phát hiện ra..’Cảnh sát Hạ, anh xem tấm hình cuối cùng đi.” Mặc dù Ngô Hâm là người mới, rất nhiều lúc làm việc không cân nhắc được trước sau, nhưng lại biết để ý tiểu tiết’Vụ án này mãi chưa có đột phá, cậu chàng cũng sinh lo lắng’Vì thế, khi tìm hiểu hệ thống giám sát quanh khu vực đó đã phát hiện điểm đáng ngờ’Hạ Hàm xem tấm hình cuối, trên ảnh là Đông Túy đang trò chuyện với Vi Vi’Hạ Hàm khẽ cau mày, chợt nhớ ra lần trước gặp Đông Túy là ngay cạnh địa điểm hành động’Bỗng nhiên anh có một suy đoán bất ngờ: “Cô gái này, rất có thể có liên quan đến vụ án buôn bán nội tạng, thậm chí có thể chính là một thành viên trong nhóm đó.” Nếu đúng như suy đoán này thì có thể lý giải nguyên nhân lần hành động trước bị hủy bỏ’Vì việc này, anh càng muốn bắt được cô ta, chủ yếu còn muốn lấy lại đồ của mình’“Ngày mai, tất cả hành động theo chỉ thị của tôi, sau khi tập trung ở địa điểm hành động thì báo lại cho tôi’Tôi sẽ đích thân ra trận này.” Hạ Hàm thấp giọng nói, sắc mặt âm u đến phát sợ’“Vâng!” Nói xong, Ngô Hâm chuẩn bị xoay người bắt tay vào công tác chuẩn bị và báo tin’Nhưng đột nhiên bị Hạ Hàm gọi giật lại: “Đúng rồi, Tiểu Ngô...” Ngô Hâm không hiểu lại có chuyện gì, dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy cảnh sát Hạ?” “Cậu cho tôi mượn súng của cậu.” Hạ Hàm mặt không đổi sắc, nói tỉnh bơ’Súng chính là mạng sống của cảnh sát, Ngô Hâm cảnh giác nói: “Vì...” Không đợi anh ta hỏi hết câu, Hạ Hàm đã nói với giọng không cho phép từ chối: “Đây là mệnh lệnh!” Ngô Hâm rất lo lắng, trả lời một cách bất đắc dĩ: “Rõ...” Rồi ngoan ngoãn giao súng của mình ra’Đi theo boss là vậy đấy, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần hiến dâng mọi thứ của mình’Ngô Hâm lưu luyến đưa khẩu súng mà cậu coi như sinh mạng cho Hạ Hàm.***Trong thành phố Đông Thành không lớn cũng chẳng nhỏ, mọi người lúc nào cũng bề bộn công việc’Ngày diễn ra giao dịch, bầu trời giăng đầy mây đen, mặt trời bị màn sương mù dày đặc che phủ’Trên đường phố, người xe qua lại như mắc cửi’Cái thế giới này vẫn luôn vừa tốt đẹp lại vừa giả dối’Đông Túy và Vi Vi đã thương lượng xong địa điểm gặp mặt’Lần này là cổng công viên phía bắc thành phố, thời gian là sáu giờ rưỡi chiều’Vẫn gặp giờ cao điểm tan tầm, như vậy cũng dễ che giấu tai mắt người đời.Đông Túy khoác túi da màu đen từ từ đi đến công viên’Lần này cô đặc biệt đến đây trước một tiếng đồng hồ để nghiên cứu địa hình, tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hơn nữa cũng cần phán đoán sơ bộ địa điểm ra tay của họ’Trong công viên chỉ có lác đác vài người, cây tỏa bóng râm, vì thời tiết nên thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua’Vậy nên hôm nay, xung quanh cũng không có mấy người’Đúng’Xung quanh chẳng có mấy người qua lại’Cho nên bước chân đi theo sau lưng cô là..’Đông Túy nhanh chóng cảnh giác, khóe miệng nở nụ cười nhạt’Trực giác của cô rất nhạy cảm với mọi động tĩnh xung quanh, nên tất nhiên cô đã phát hiện Hạ Hàm núp ở bụi cây rậm rạp theo đuổi mình’Đông Túy lười trốn, lúc này cô đắc ý ranh mãnh cất tiếng: “Đồng chí cảnh sát khỏi trốn làm gì, nhanh như thế mà anh đã được xuất viện à?” Hạ Hàm vốn núp trong lùm cây ý thức được hành tung của mình bị lộ, thẩm than cô ta nhạy bén thật, rất có năng lực phản trinh sát’Cũng tốt, đúng lúc tính cả nợ mới lẫn nợ cũ’“Này, thẻ ngành và súng của tôi đâu’Còn cả những thứ khác kẹp trong ví nữa’Trộm cắp thì sẽ bị phạt đấy.” Hạ Hàm lạnh lùng nói’“À,