Về đến nhà thì cũng đã quá nửa đêm rồi, mấy người đều có chút mệt mỏi, về phòng của mình, nghiêng người ngã lên giường, ngủ thiếp đi.Đông Túy nằm trên giường, lấy di động ra, ánh sáng của màn hình hắt lên mặt cô.Nhìn ngày tháng và thời gian hiện tại, Đông Túy thở một hơi dài.Bình minh tươi mới, thành phố vẫn trong trạng thái bận rộn vô cùng, xe cộ và dòng người tấp nập qua lại, nhà cao tầng sừng sững, đèn xanh đèn đỏ thay đổi điều phối bước chân của mọi người.Đông Túy chạy bộ buổi sáng, tiện đường đi đến ngân hàng gần đó gửi chút tiền.Sáng sớm, người đến ngân hàng không nhiều lắm, Đông Túy ngồi trên ghế chờ được gọi tên.Ông lão tầm năm mươi tuổi mặc đồ của nhân viên vệ sinh chậm rãi đi về phía hàng người, một tay cầm số, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cầm loại điện thoại dành cho người già chuẩn bị gọi điện.Ban đầu Đông Tây không hề để ý, nhưng giọng nói của ông lão quá lớn, khiến cho Đông Túy muốn không nghe cũng chẳng được.“A lô, tui đã ở ngân hàng rồi nè, tui chỉ cần nộp ba nghìn phí thủ tục là có thể lấy được trăm nghìn tiền thưởng rồi phải không?...Được được được, tui hiểu rồi.” Ông lão cúp điện thoại, vẻ mặt vui sướng như nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy.Trên đời này làm gì có chuyện miếng bánh dễ dàng rơi xuống như thế.Chỉ có thứ ăn thì không được, nhưng sẽ giày vò người ta.Đông Túy thoáng nghe đã biết, đây là mánh khóe lừa bịp cực kỳ phổ biến.Gửi tin nhắn trúng thưởng đến điện thoại của người ta, rõ ràng báo chí truyền thông đã đưa tin rất nhiều, nhưng có mấy người lớn tuổi không nắm bắt được tin tức, vẫn sẽ trúng chiều như thường.Bình thường, Đông Túy thường sẽ mặc kệ, cứ để bọn họ tốn tiền mua về một bài học cho nhở đời.Nhưng nhìn người đàn ông này, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với mẹ mình, mặc kiểu quần áo cũ từ mười mấy năm trước, trên làn da già nua đầy những nếp nhăn, đôi mắt mờ đục, Có phần không được lanh lẹ.Đông Túy lại không đành lòng.Ba nghìn, đối với những người này mà nói vốn không phải là số tiền nhỏ.Hơn nữa, tên lừa đảo kia có thể vì lần này nạn nhân trúng kế mà tìm nhiều lý do khác nhằm trục lợi.Nghĩ như vậy, Đông Túy đưa tay vỗ vỗ bả vai ông lão, ông lão sợ run lên, chậm chạp quay đầu, nhìn Đông Túy với vẻ nghi hoặc, “Cô gái à, có chuyện gì vậy?” Dùng khẩu âm bản địa, Đông Túy nhìn vào mắt ông lão và nghiêm túc nói: “Chú này, chủ bị lừa rồi.Tin trúng thưởng kia là giả đó.Đừng đưa tiền cho đối phương.” “Giả sao? Sao có thể chứ.Ngay cả tui ở chỗ nào người ta cũng biết, tui cũng tham gia chương trình kia rồi, không thể nào là giả được.” Ông lão không tin, giải thích.“Nếu có số điện thoại cùng với chứng minh thư của chú, biết được đại khái địa điểm của chủ cũng không phải là không thể, chủ tin con đi.” Đông Túy khẩn thiết nói.Nhưng, có đôi khi thật nực cười, một kẻ lừa đảo lại mong được người ta tin tưởng sao?Thế giới này đôi khi rất kỳ lạ, khi bị lừa, điều đầu tiên mà người ta cảnh giác nghi ngờ chính là những lời khuyên tốt đẹp này.Bởi vì khi ấy, bọn họ toàn tâm toàn ý tin tưởng bản thân, đầu muốn bị người khác nói mình nhẹ dạ cả tin.Đối phương càng cường điệu yêu cầu tin tưởng, thì sẽ càng nhận được phản hồi trải ngược lại.“Sao tui phải tin tưởng có chứ? Cô sao lại có lòng tốt nhắc nhở tui? Thực ra cô mới là kẻ lừa đảo đúng không?! Nghe thấy tui trúng thưởng, muốn lôi kéo quan hệ lấy thông tin của tui, thay tui đi lĩnh thưởng chừ gì! Cướp tiền của tui!” Ông lão bỗng nhiên cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm Đông Túy, quát lên.Người cổ hủ thế này càng khó thuyết phục.Lúc này cô cũng lười khuyên bảo đối phương, biết rằng càng nói càng chẳng đạt được kết quả gì.“Số 2209 xin mời đến cửa số 5.” Ngân hàng phát giọng gọi, Đông Túy nhìn thẻ số trong tay, đứng lên, không nói thêm một câu nào với ông lão nữa, dợm chân đi tới cửa số 5.Nhưng ông lão vẫn chưa chịu buông tha, lúc này không khỏi giữ chặt cánh tay Đông Túy, quát lên: “Cô nói coi, cô có phải kẻ lừa đảo hay không?”Đông Túy vô cùng bình tĩnh, nhìn thẳng ông lão, lạnh lùng đáp, “Không.” Ông lão đang tính nói thêm gì, nhưng bị ánh mắt ấy chặn họng, không dám nhiều lời.Đông Túy khinh thường nói tiếp: “Phiền chủ buông ra, tôi còn việc phải làm.”Ông lão bất mãn buông Đông Túy ra.Không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, trên thế giới này người tầm thường rất nhiều, người cổ hủ lại càng nhiều.“Xin chào, xin hỏi cô muốn dùng dịch vụ gì.” Nhân viên đối diện mỉm cười dịu dàng nói.“Giúp tôi chuyển một trăm nghìn tệ đi, cảm ơn.”“Phiền điền vào đơn trước đi đã.” Nhân viên đưa đến một phiếu chuyển tiền, Đông Túy nhanh chóng điện xong, hoàn tất chuyển khoản.Cô đứng dậy lấy đi động ra, đi tới một góc sáng sủa vắng người.Ấn một dãy số quen thuộc trên màn hình, “Bác sĩ Trương.” Cùng tiếng vang tút tút, Đông Túy nhìn ra ngoài cửa sổ, thế giới này đúng là chẳng có công bằng, nhiều khi chỉ là bất đắc dĩ.Điện thoại kết nối, giọng nói hiền lành trầm thấp truyền tới, “A lô, Đông Đông.Chú nhận được tiền của con rồi, thật ra cũng không gấp, thêm nửa tháng nữa