Đông Túy nhìn chằm chằm hắn, đang thầm nghĩ câu trả lời.Tế Quỷ quay lại sau khi đi vệ sinh xong, lúc tận mắt thấy Đông Túy ngồi lên chiếc ghế chuyên dành cho Tam gia liền cảm thấy bất an!Từ trước tới giờ, ngoài Tam gia ra, không ai dám ngồi lên chiếc ghế đó, Đông Túy làm thế này khác nào đang tìm đến chỗ chết!Đương nhiên Tế Quỷ muốn ra mặt nói đỡ cho cho đồ đệ bảo bối mới thu nạp, bền đi tới ngay, ngọt giọng nịnh nọt Âm Tam: "Tam gia! Mong anh bỏ qua cho em nó, em nó người mới, hôm nay là lần đầu đến đây, không biết phép tắc!"Âm Tam khẽ quay đầu liếc nhìn Tế Quỷ, bàn tay đang đặt trên vai Đông Túy buông thỏng xuống như thể vừa trút bỏ được trọng trách nặng nề.Có điều, hắn lại đổi tay tát thẳng vào mặt Tế Quỷ một cái thật mạnh.“A!!Tế Quy lập tức ôm bên mặt bị bầm tím, miệng rỉ máu, nhưng cũng không dám rên rỉ.“Mày biết nghề của chúng ta quan trọng nhất là phải cẩn thận, đã biết nó là ai chưa mà dám dẫn tới đây!” Âm Tam lạnh giọng, câu nói nặng tựa ngàn cân.Tế Quỷ cũng hiểu bản thân làm thế này quá liều lĩnh, vẫn ôm mặt cười trừ, “Xin lỗi Tam gia, em biết chứ, nhưng con nhóc này thực sự rất có tiềm năng!” Tế Quỷ khẳng định chắc nịch về Đông Túy! Nghe Tế Quỷ nói vậy, mắt Âm Tam càng thêm lạnh lẽo, lại giơ tay lên định dạy cho hắn một bài học.Đông Túy không nỡ nhìn Tổ Quỷ vì mình mà bị đánh, đứng vội dậy, không chút e ngại nói với Âm Tam: “Tam gia, là do em sai, chẳng liên quan gì đến sư phụ cả.Là em bám theo sự phụ vì muốn đến đây học chút mánh khóe.Nếu Tam gia lo em là cớm, em có thể chứng minh cho mọi người xem! Nếu em làm anh phật ý, muốn đánh muốn giết em thế nào cũng được!” Đông Túy phân trần liền một hơi, kể hết ra những lo lắng của Âm Tam và cách giải quyết.Điều này thu hút sự chú ý của hắn.Cô nàng nói năng rành rọt, chứng tỏ là người cẩn trọng và hiểu biết.Dạng người này nếu không phải là đồng bọn thì cực kỳ nguy hiểm.Thế nên...Đám người xung quanh đều đang chờ được một trận cười, xem Âm Tam xử lý con ranh không biết điều này thế nào.Âm Tam xoay xoay cái nhẫn đeo trên tay, trầm giọng: “Dẫn người đến đây, đều phải được sự cho phép của tao.Tự ý đưa tới...Tế Quỷ, mày cũng biết đấy, Tam gia mày nóng tính thế nào.Haiz...” Hắn xòe tay ra, thổi chút bụi không thể nhìn thấy bằng mắt thường trên đó.Tế Quỷ bị dọa sợ vỡ mật, Âm Tam là loại người máu lạnh tàn độc, chưa kể đến thế lực sau lưng hắn.Tế Quỷ đương nhiên không dám cãi lời, “Vâng vâng vâng, Tam gia, em biết lỗi rồi! Anh tha cho em lần này! Em...” Để thể hiện thành ý, Tế Quỷ tự tay vả thật mạnh liên tiếp hai phát “Chát! Chát!” vào mặt mình để thể hiện thành ý.Hai bên má hắn lập tức đỏ au lên.“Đây thực sự là lần cuối ạ! Lần sau em sẽ xin phép Tam gia trước!” Và đây cũng chính là cách uy thế của Âm Tam được hình thành.Lúc này, hắn khẽ nhếch mép, lộ ra lúm đồng tiền trên má, nhưng vẫn không có ai dám cất tiếng cười.“Đều là anh em trong nhà, từ sau nhớ thể là được rồi.” Hai câu nói đơn giản đã kết thúc chuyện Tể Quỷ không biết phép tắc.Tế Quỷ được tha thứ, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn Tam gia! Cảm ơn Tam gia!” Mắt hắn lóe sáng, rồi vội kéo Đông Túy sang một bên, nghiêm giọng dặn: “Đừng có chắn lối Tam gia!” Đông Túy vẫn căng thẳng mở to hai mắt, khẽ gật đầu.Âm Tam ngồi trên ghế, cầm tách trà Long Tỉnh ở trên bàn lên, khẽ nhấp một hơi, bỗng cau mày: “Trà nguội rồi.Đông Quỳ.” Một thanh niên dáng vẻ hòa nhã, dễ gần đứng bên cạnh Âm Tam, tức khắc đón lấy chén trà: “Tam gia chờ chút, em pha lại trà cho anh.” Đông Quỳ rời đi, Âm Tam quan sát kỹ Đông Túy rồi cất tiếng: “Lý do...Cô...muốn tham gia với bọn tôi?” Xung quanh không một ai dám ho he gì dù là một âm thanh nhỏ nhất, căn phòng tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng thở, thậm chí cả tiếng kim rơi xuống sàn cũng lọt