Thật ra Cố Tương nhìn thấy
ông cụ Giang cũng có chút
kích động, cô chẳng có hứng
thú gì với những đại gia có
tiền, nhưng lại vô cùng kính
nể những vị anh hùng yêu
nước lớn tuổi này.
Ông cụ chào hỏi chú Mạnh
với mẹ cô xong thì chuyển
ánh mắt sang người cô, hôm
nay Cố Tương mới là nhân
vật chính.
“Cháu chính là Cố Tương à!
Cô bé này trông nhanh nhẹn
đấy”.
Hôm nay đi ra ngoài Cố Tương ăn mặc rất bình thường, mọi khi cô vẫn hay búi tóc lên, nhưng do hôm nay lười búi nên chỉ buộc lại, kết quả trông cũng khá có tinh thần, khiến ông cụ nhìn rất vừa lòng.
Cố Tương nói: “Cháu chào ông.
”
Lúc cô đi học, ông cụ này còn xuất hiện trong sách giáo khoa của cô.
Không ngờ bây giờ người thật lại đang ở ngay trước mắt, thế nên cô rất kích động.
Ông cụ mỉm cười, “Đến đây, đến ngồi bên cạnh ông này, để ông nội ngắm cháu thật kỹ.
”
Trông ông cụ rất thân thiết, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng các đường nét trên khuôn mặt cụ vẫn rất cương nghị.
Cố Tương liếc nhìn mẹ và chú Mạnh, thấy mẹ nháy mắt với mình, Cố Tương mới ngồi xuống.
Ông cụ nhìn Cố Tương rồi lại ngẩng đầu nói với chú Đỗ: “Thằng Trì đâu? Làm sao còn chưa xuống đây?”
Chú Đỗ nói: “Để tôi đi gọi cậu ấy.
”
Hôm nay Giang Trì không đi làm, chẳng mấy khi có được ngày nghỉ mà lại bị ông cụ bắt ở nhà, không được đi đâu hết.
Ông cụ nói: “Cái thằng đúng thật là, vợ tới mà cũng không sốt sắng, mau gọi nó xuống đi.
”
Nhắc đến chuyện này, thái độ ông cụ rất nghiêm túc.
Cố Tương ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ dữ dằn của ông cụ mà lại nghĩ đến người đàn ông kiêu kì mình nhìn thấy ở bệnh viện ngày hôm qua.
Không ngờ ở trong nhà, anh ta cũng sẽ bị mắng như vậy.
Cố Tương tỏ thái độ quan tâm: “Anh ấy là người bận rộn, chắc hẳn là đang có việc rồi, không xuống cũng không sao đâu ạ.
”
“Như vậy sao được?” Ông cụ trừng mắt, “Tương Tương à, cháu vào làm dâu nhà chúng ta cũng không dễ dàng, nếu Giang Trì bắt nạt cháu thì cháu nhớ nói cho ông nội, ông nội nhất định sẽ xả giận cho cháu, giúp cháu dạy dỗ nó thật