Bạch Vi cười bảo: “Cậu cũngthật là, làm việc gì mà chăm
thể! Cậu thế này làm tớ ngại lắm đấy.”
Vì Hạ Văn Hiên nên gần đây Bạch Vi không tập trung vàocông việc, mọi chuyện đều giao cho Cố Tương xử lý, bây
giờ nhìn thấy Cố Tương bị ốm thì cô ấy cảm thấy rất ngại.
Cố Tương nói: “Không có gì dù sao tớ cũng rảnh mà."
Cố Tương vừa dứt lời, bàn tay của Bạch Vi đã nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Hôm nay bên ngoài trời mưa, tay Bạch Vi hơi lạnh nhưng trán Cố Tương lại nóng hầm hập.
Cô ấy đứng trước mặt Cố Tương, nói: “Cậu bị sốt rồi.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, mà cái chăn này của cậu lại quá mỏng.”
Cố Tương: “Tối hôm qua tớ nóng quá, ai ngờ nửa đêm lại mưa, tớ cũng không quá để ý nên không biết.
Không sao đâu, lát nữa uống thuốc vào là ổn thôi.”
Cố Tương giơ tay ra gỡ tay Bạch Vi.
Mặc dù Bạch Vi chỉ là bạn bè, nhưng đối với Cố Tương, đôi khi cô ấy giống như một chỗ dựa.
Nhất là khi Cố Tương vừa rời khỏi nhà họ Mạnh, trong lòng cô lúc này đang cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa, sự quan tâm của Bạch Vi khiến cô tự nhiên thấy cảm động.
Nhận thấy mình hơi quá, Cố Tương quay mặt sang chỗ khác.
Bạch Vi nói: “Cậu lúc nào cũng vậy, chẳng chịu để ý gì hết, mau đến bệnh viện khám đi.
Mà chẳng phải chồng cậu là bác sĩ à? Cậu cứ đến đó gặp anh ta đi, để anh ta quan tâm cậu.”
Cố Tương không thể nhịn được cười khi nghe Bạch Vi nói thế, “Cậu cảm thấy anh ta sẽ quan tâm đến tớ sao?”
Bạch Vi nói: “Dù sao cậu cũng đã kết hôn với anh ta rồi, anh ta dám mặc kệ cậu à?”
Cố Tương nhớ lại những lời Giang Trì nói trước đó, cô cười bảo: “Anh ta làm sao có thể tốt hơn Vi Vi của tớ được! Cậu là người tốt với tớ nhất rồi, nếu không có cậu, tớ không biết phải làm thế nào nữa.”
Bạch Vi nhìn Cố Tương mà không nói nên lời, sau đó cô ấy lại bật cười vì dáng vẻ của Cố Tương.
Bạch Vi đưa tay lấy bản vẽ bên cạnh, thu dọn đồ đạc rồi bảo với Cố Tương: “Mau dậy đi, ăn chút gì đó rồi tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện khám.
Tớ cảm thấy không yên tâm khi thấy