Lớp học đã kết thúc sớm nhưng Leyla vẫn khá bận rộn.
Hôm đó là ngày họp hội đồng trường.
Những thầy cô sẽ phải thảo luận vấn đề về ngôi trường đã xuống cấp, cần được mở rộng và sửa chữa.
Là người chịu trách nhiệm sắp xếp phòng họp, Leyla sắp xếp bàn ghế phù hợp với số lượng người tham dự, chuẩn bị những dụng cụ viết đơn giản và sổ ghi chú để mọi người sử dụng trước khi cuộc họp bắt đầu.
“Cô Lewellin, cô xong chưa?”Bà Grever vội vàng hỏi.
Leyla mỉm cười nhìn quanh phòng họp lần cuối và gật đầu quả quyết.
"Vâng tôi đã làm xong.
"“Vậy thì, hãy đi thôi.
Các nhà tài trợ đang ở đây.
”"Đang ở đây sao?"Leyla vội vã chuẩn bị sẵn sàng, đi theo bà Grever ngay sau khi bà chuẩn bị xong.
Những chiếc xe ngựa và xe limousine xa hoa của các nhà tài trợ xếp thành một hàng dài khi họ bước vào cổng trước của trường.
Một linh cảm không lành lóe lên trong cô.
Cô lắc đầu, như muốn phủ nhận cảm giác đó.
Trong nhiều lần cô đọc danh sách các nhà tài trợ tham dự cuộc họp, tên Herhardt chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách.
Nên cô không có gì phải e ngại cả.
Không có gì phải lo lắng ngoại trừ món quà cô đã trả lại cho Công tước, và đó là nguyên nhân rất có thể khiến trái tim Leyla đập loạn xạ.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi cô trả lại món quà.
Công tước đã không đề cập đến cô - không đến thăm, không chất vấn, không quấy rối, không giống như hành động của anh trước đây.
Leyla - người vốn rất sợ gặp phải cảnh như vậy, đã có thể cảm thấy sự cảnh giác của mình đang mất đi.
Cô có thể đã làm tổn thương lòng kiêu hãnh của Công tước, nhưng dù sao thì đó cũng là việc phải làm một lần.
Cho dù mối quan hệ của họ đến mức nào đi nữa thì Leyla vẫn có linh cảm mơ hồ về anh.
Cô nhận thức được mong muốn của Công tước dành cho mình.
Leyla khinh thường anh về mọi mặt.
Cô ghét Matthias von Herhardt.
Cô ghét những ham muốn ích kỷ của anh.
Cô ghét những hậu quả mà cô sẽ phải đối mặt vì nỗi ám ảnh quái đản của anh.
Leyla đã bị lôi kéo vào những chuyện không liên quan, và quan trọng hơn là cô