“Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã thông cảm cho những sai lầm của cô Lewellin.”Đi bên cạnh Matthias, Hiệu trưởng lại xin lỗi một lần nữa.Sau khi hộ tống các nhà tài trợ ra khỏi trường thì Hiệu trưởng và các giáo viên khác đã vội vã đến gặp Công tước Herhardt, để rồi chết lặng trước cảnh tượng họ chứng kiến bên trong lớp học—giáo viên trẻ nhất của họ tắm trong mực đỏ một cách đáng thương với vẻ mặt Công tước trông rất quan tâm...“Đó là sai lầm của ta”Matthias lặp lại.
“Ta vô tình làm rơi lọ mực vào người cô ấy, Ta thực sự nên xin lỗi cô Lewellin ”.“Dù vậy, thưa ngài, đây là lần đầu tiên ngài đến nơi này.
Tôi xin lỗi vì đã không thể cho ngài thấy mặt tốt của trường chúng tôi.”“Ta đã có một chuyến tham quan khá thú vị ở đây.”Khi họ đến cổng trường thì Matthias chào tạm biệt Hiệu trưởng.“Cô Lewellin, xin hãy đi cùng ta.”Ánh mắt của anh chuyển từ Hiệu trưởng sang Leyla, người đang chà vết bẩn trên áo sơ mi của mình.Cô càng cố gắng chà sạch thì mực càng lem ra nhiều hơn, cho đến khi quần áo của cô trông như của một người vừa bị thương nặng.“Không, tôi ổn.”Giọng Leyla run lên vì giận dữ.
Bất chấp nỗi sợ hãi đang lan khắp người, cô vẫn ném cho Matthias một cái trừng mắt.Matthias vô cùng thích thái độ hiện tại của cô hơn nhiều so với cách cư xử thiếu tinh thần trước đó, ngay cả khi đôi mắt cô vẫn tràn đầy sợ hãi.“Cô Lewellin.
Làm ơn, hãy đi cùng với Công tước.
Ngài đang cố gắng xin lỗi...”Hiệu trưởng vui vẻ như