Tiếng trò chuyện xung quanh tòa thị chính rất ồn ào, ngay cả bản thân Leyla cũng khá bận rộn vì theo dõi tiến độ chuẩn bị của học sinh.
Khi cô vừa bước ra tiền sảnh thì bà Grever tiến đến chỗ cô.
“Cô Lewellin, nhìn đi!”“Đó là Công tước Herhardt! Ngài ấy đang ở đây!"Bà phấn khích lên khi chỉ vào Matthias.
Ngay lúc ấy Leyla cảm thấy như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh vào người.
"Công tước? Anh ta ở đây sao?"Cô vội vàng hỏi lại khi nhìn về hướng bà Grever đã chỉ.
“Tôi tưởng bà Herhardt sẽ tham dự.
”Cô lẩm bẩm khi nhận ra bà Grever nói đúng.
Matthias đã ở đây.
“Người đến dự là Công tước chứ không phải mẹ ngài ấy.
”Bà Grever cười khúc khích trước khi thủ thỉ đầy kinh ngạc, “Và nhìn đi! Ngài ấy thậm chí còn đưa bà nội đi cùng!".
Thật dễ dàng để nhận ra Công tước, chủ yếu là do đám đông đã vây kín anh ngay khi anh đến.
Leyla cảm thấy ngực mình đột nhiên co thắt dưới cái nhìn của anh, và cô phải nhẹ nhàng cúi đầu về phía trước, giả vờ như thể cô đang chào anh không lời từ xa.
May mắn thay, họ không có quá nhiều tương tác và anh nhanh chóng bị đám đông cuốn đi.
Leyla thở dài nhẹ nhõm trước sự biến mất của anh.
“Này cô Lewellin, cô sống ngay cạnh Arvis phải không?”Cô gật đầu, trước câu hỏi của bà.
“Vậy điều đó có nghĩa là cô cũng gặp ngài ấy khá thường xuyên phải không?”Đột nhiên bà trông khá thất vọng vì Công tước đã biến mất khỏi tầm nhìn của bà.
“Tôi, à, tôi đoán là… đôi khi”.
“Ồ, cô thật may mắn!”“Thật là tuyệt vời khi được nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai như vậy hàng ngày.
Kể cả ở khoảng cách xa.
”Bỗng nhiên bà nhận ra phải rời đi để quay lại luyện tập dàn hợp xướng vì bà đã được giao nhiệm vụ chăm sóc buổi biểu diễn của tầng lớp thượng lưu.
Kể từ chuyến dã ngoại mùa thu năm ngoái được tổ chức ở Arvis, bà Grever đã trở nên khá yêu mến Công tước Herhardt, không bao giờ bà bỏ lỡ cơ hội để khen ngợi anh và những việc làm của anh.
Bà luôn khen ngợi anh tuyệt vời như thế nào, bước đi thanh lịch như thế nào, hay anh hành động quý phái như thế nào.
Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Leyla cũng đi đến và cùng các giáo viên khác chuẩn bị vào phút cuối.
Và! cuối cùng cô cũng phải đối mặt với Công tước ở hành lang.
Bước chân cô khựng lại một lúc rồi mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục bước đi.
Cô hy vọng anh sẽ không nhận thấy cô đi ngang qua.
Có vẻ như anh đang trò chuyện với một quý ông lớn tuổi.
Cô không thể không dừng lại khi đi ngang qua anh, chỉ để nhìn anh lần cuối.
Từ chỗ cô đứng, anh trông thật cao lớn, cái bóng dài trên sàn đá cẩm thạch khiến anh trông càng oai vệ hơn.
Bộ đồ anh mặc làm nổi bật hình dáng uyển chuyển của anh, mặc dù nó cũng ôm sát hoàn hảo từng cơ bắp săn chắc trên cơ thể anh.
Ngay từ khi họ còn nhỏ, anh đã khiến cô rất sợ hãi và khó chịu