Vở kịch do các học sinh lớp dưới biểu diễn đã kết thúc, nó thu hút phần lớn sự chú ý và tiếng cười của khán giả.Mọi người vỗ tay khi các em cúi chào trên sân khấu cùng cô Lewellin và tất cả đều rời khỏi sân khấu để nhường chỗ cho các học sinh khối trên.Một số đứa trẻ ngay lập tức đến chỗ của gia đình mình, những đứa trẻ có anh chị lớn phải ở lại xem các vở kịch khác, trong khi những đứa trẻ còn lại phải về nhà.
Hầu hết mọi người đã rời khỏi tòa thị chính, giờ đây khán giả dần trở nên ít đi.“Chúng tôi xin lỗi rất nhiều vì hành vi của Monica!”Cha mẹ nuôi của cô bé liên tục xin lỗi Leyla-người đang hộ tống họ ra xe ngựa.“Không sao đâu!”“ Đó là nhiệm vụ của tôi.
Với tư cách là giáo viên, tôi phải ở bên cạnh chúng.”“Nhưng..., vì Monica mà không thể tiếp tục vở kịch nên cô Lewellin đã phải chịu đựng việc bị cười nhạo trong suốt vở kịch...”Khi được nhắc về việc đáng xấu hổ mà cô phải trải qua thì Leyla có hơi nao núng.Cuối cùng họ cũng ngồi vào xe ngựa và chào tạm biệt Leyla.Khi họ đã đi khuất thì Leyla mới có thể thở phào nhẹ nhõm.“Cô Lewellin, chúng ta đi uống một tách cà phê nhé?”Bà Grever ngay lập tức đề nghị cô với một nụ cười hiền từ khi đến gần Leyla vì cuối cùng cũng thấy cô ở một mình.Leyla giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của bà, trước khi nhẹ nhàng lắc đầu và mỉm cười lịch sự đáp lại.“Cảm ơn, nhưng tôi ổn.....”"Tôi nghĩ tôi nên nghỉ ngơi một mình một lúc."“Thôi được rồi, điều đó tôi có thể hiểu được.”Bà Grever đồng ý, trước khi vỗ nhẹ vào vai Leyla.“Tôi nghĩ cô là một nàng tiên khá dễ thương, và nhờ có cô mà tôi đã thích vở kịch đó hơn rất nhiều.”"Điều đó thực sự không khiến tôi cảm thấy tốt hơn" Leyla nói đùa, và cả hai người đều nhìn nhau mà cười khúc khích.“Tôi biết điều đó nghe có vẻ không hay, nhưng đó là sự thật.”“Thường thì các quý tộc tham dự những sự kiện