Khi người đưa thư đến đưa thư thì Bill đã nhanh chóng ra nhận.
Ông sàng lọc những lá thư trước khi tìm thấy một lá thư khác từ Kyle.
Sự khác biệt duy nhất là cái này dày hơn những cái trước đó.
“Ông định làm gì với chuyện đó, ông Remmer?” người đưa thư hỏi, giọng anh ta nhỏ dần như đang thì thầm.
Trong suốt những mùa thu đông vừa qua, anh ta đã trở thành đồng lõa với Bill trong việc giữ những bức thư của Kyle để đến tay cô.
“Ông không thể giấu chúng mãi được đâu.
”Bill thở dài, đặt lá thư vào giữa đống thư của mình và gật đầu với người đưa thư.
“Tôi biết rõ điều đó.
”“Tôi sẽ nói với con bé sớm thôi.
”“Được, Tôi hứa tôi sẽ không nói gì cả.
”“Tôi xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này.
”“Không sao đâu, tôi biết ông chỉ đang quan tâm đến Leyla mà thôi.
”"Điều đó chắc hẳn đã khiến anh phiền lòng rất nhiều.
"Anh thích nghĩ rằng mình hiểu Bill hơn bất kỳ ai ở Arvis.
Suy cho cùng, anh cũng chỉ là người chịu trách nhiệm đưa Leyla Lewellin đến Arvis khi còn nhỏ.
Anh đã chứng kiến Bill thay đổi cùng Leyla.
Chính tình yêu thương dành cho đứa trẻ đó đã khiến Bill hạnh phúc hơn trước.
Họ chào tạm biệt nhau và Bill quay trở lại ngôi nhà của ông.
Leyla đã đi làm sớm hơn nên lúc này anh chỉ có một mình.
Bill ném lá thư lên bàn, nhìn nó chăm chú trước khi hấp tấp lôi ra tất cả những lá thư của Kyle đã được buộc thành một bó.
Có quá nhiều thứ mà ông đã ngăn cản không cho Leyla tiếp cận được, ông sợ cô sẽ rất tức giận và không tin tưởng ông nếu một khi sự thật bị lộ ra…Cảm giác tội lỗi khi nói dối Leyla đã trở nên quá sức chịu đựng đối với ông.
Thế là ông ngồi xuống, tháo gói thư và sắp xếp chúng theo ngày tháng một cách hợp lý.
Ông quấn sợi dây lại để giữ chúng an toàn trước khi đặt chúng xuống mép bàn.
Có lẽ nếu ông nhìn thấy Kyle quay trở lại thì ông sẽ nhớ lại cảm giác tội lỗi và không thể thuyết phục bản thân từ chối thú nhận với Leyla.
Bill đã nghĩ về điều đó rất nhiều trước đây, ông cố gắng xoa dịu cảm giác tội lỗi của mình bằng cách nói rằng những gì ông đang làm chỉ là cách tốt nhất giúp cho Leyla.
Khi đã quyết định xong thì Bill đứng dậy khỏi chỗ ngồi và ra khỏi nhà, ông khóa cửa lại cẩn thận trước khi rời đi.
Bill đến gần chuồng gà, chọn cho mình một con - nó sẽ là bữa tối của ngày hôm nay.
Rồi ông đi về phía nhà kính-thuộc sở hữu của Công tước.
Vừa bước vào đã có một giọng nói quen thuộc chào đón ông.
“Chúc một