Mặt trời đã lặn, nhưng Leyla vẫn chưa trở về khách sạn của mình.Kyle đang tìm Leyla ở khách sạn để có thể ăn tối cùng với cô, do không thấy mặt cô nên cậu đã rời khỏi sảnh với vẻ mặt đầy lo lắng.Dù cô không còn là một đứa trẻ nữa nhưng thành phố này vẫn xa lạ đối với cô; người xấu có thể tập trung ở khắp mọi nơi.Kyle ngập ngừng sải bước dọc con phố.
Tâm trí cậu đang chạy đua nhanh hơn đôi chân của mình.Cậu đã cho rằng cô sẽ ở bảo tàng, nhưng nó đã đóng cửa khi cậu đến.
Cuộc tìm kiếm cô đã đưa cậu đi khắp thị trấn, nhưng vẫn không thấy Leyla đâu cả.Cô ấy bị lạc sao?Kyle lao qua biển người, tòa nhà và cây cối.Nếu không thì...cô ấy đã gặp phải kẻ xấu sao?Kyle muốn chôn vùi mọi suy nghĩ tiêu cực thoáng qua trong đầu, cậu thậm chí còn không muốn xem xét khả năng đó.Chính lúc đó cậu đã tìm thấy cô.Leyla đứng trước một đài phun nước ở quảng trường công viên ở cuối con phố bảo tàng và ném một đồng xu về phía bức tượng của đài phun nước.“Leyla!”Đôi mắt cô tự nhiên hướng về phía giọng nói đang gọi tên cô.“Ồ, Kyle?”Leyla trông bối rối như thể cô đang sợ hãi một thứ gì đó."Cậu đang làm gì ở đây vậy?"Kyle đến gần cô, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của mình.“Kyle, sao cậu lại ở đây? Còn việc chuẩn bị cho kỳ thi của cậu thì sao?”“Bây giờ nó còn quan trọng không? Cậu thực sự… Nghiêm túc mà nói, cậu….”Kyle nắm lấy vai cô.
Cậu từ từ hít một hơi rồi thở ra với một tiếng thở dài lớn.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thở hổn hển khó chịu của cậu đã dịu đi một chút.“Cậu ổn chứ? Cậu có muốn ngồi một chỗ không?” Leyla hỏi; đôi mắt cô dán chặt vào khuôn mặt Kyle đầy lo lắng.Bây giờ ai quan tâm đến ai vậy?Kyle áp lòng bàn tay nóng hổi của mình lên mặt Leyla và thở dài một hơi dài nghe giống một tiếng cười thê lương hơn.
Lúc đó cậu mới nhận thấy mắt cô hơi sưng và đỏ một chút."Leyla, cậu đã khóc à?""Không, tôi không phải."Leyla trả lời câu hỏi của cậu một cách vội vàng như thể cô không còn lời nào để nói, điều này chỉ khiến Kyle càng chắc chắn rằng cô đã khóc."Tại sao lại cậu khóc?"“Tôi không có khóc.”“Ai đã làm cậu khóc sao?”“Không ai cả, không hề như vậy,” Leyla mỉm cười và nhẹ nhàng đẩy tay Kyle ra.“Tôi chỉ, ừm, nhìn quanh bảo tàng.
Đi dạo trong công viên và ước một điều.”"Ước?""Đúng.
Tôi thấy mọi người đều làm điều đó.”Leyla chỉ ngón tay về phía đài phun nước ở giữa công viên.Mọi người với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đang ném đồng xu của họ vào đài phun nước và cầu nguyện.“Tôi cũng đã ước cho cậu vào được trường y.”“Cậu có chắc là mình đã ném nó chính xác không?”Kyle bắt đầu cười khúc khích khi chỉ vào bát nước mà bức tượng đang cầm.
Tiếng rên rỉ thất vọng của những người không ném đồng xu vào nồi vang vọng khắp đám đông.“Tất nhiên là tôi đã làm được,”Leyla nói với nụ cười tự hào trên khuôn mặt.“Tôi thực sự giỏi việc này.”“Mình biết, mình có thể tưởng