Đó là một ngày cực kỳ bận rộn.Leyla đã tỉ mỉ lau chùi toàn bộ ngôi nhà như thể không có bất kỳ hạt bụi nào đọng lại.Căn bếp của cô tràn ngập những món ăn do chính tay cô nấu.Chẳng bao lâu sau, Bill trở lại làm việc sau giờ ăn trưa, và một vài người làm thân thiết ở Arvis cũng đến ngôi nhà nhỏ của cô.“Leyla, cháu ổn chứ?”Bà Mona lo lắng hỏi khi đưa ra một giỏ đầy bánh quy và bánh ngọt.“Vâng, cháu ổn.” Leyla nở một nụ cười và vui vẻ nhận lấy món quà.“Cảm ơn vì đã mời cháu uống một tách trà.”"Trà? Ồ...!thực sự không cần phải bận tâm đâu”Bà Mona lắc đầu.
Các đồng nghiệp khác cũng gật đầu đồng tình với bà."Đúng rồi! Chúng ta chỉ muốn biết liệu cháu có ổn không.”“Leyla, đừng buồn.
Mối tình đầu không phải lúc nào cũng thành hiện thực đâu.
Ta chắc chắn rằng cháu sẽ tìm được một người tốt hơn Kyle….”“Này, gần đến giờ rồi đó! Hãy quay trở lại sớm đi.
Tôi phải chuẩn bị cho giờ uống trà của nữ công tước.”Bà Mona nhanh chóng cắt ngang vào cuộc trò chuyện và bà trừng mắt nhìn cô hầu gái.Leyla phải tiễn họ và quay lại bếp cùng với một chiếc giỏ nặng.Cô cẩn thận lấy từng chiếc bánh quy và bánh ngọt trong giỏ ra và sắp xếp chúng gọn gàng trên bàn.Đột nhiên tay cô dừng lại.
Cô thoáng sững người khi nhìn thấy một chiếc bánh quy nướng nhân mứt đào.Đó là chiếc bánh yêu thích của Kyle...Leyla lơ đãng nhìn qua bàn tới chiếc ghế nơi Kyle thường ngồi.Cái ngày ba người cùng ăn tối tại bàn này sẽ không bao giờ trở lại.Chiếc ghế đơn độc đó gợi lên những kỷ niệm êm đềm trong suy nghĩ của cô.
Thời gian của những bữa ăn ngon lành, ánh đèn ấm áp và tiếng trò chuyện ồn ào trên bàn ăn.Tất cả giờ đây đã dần dần biến mất trong vực thẳm im lặng.Leyla chớp mắt và vội vàng thu dọn giỏ trước khi rời khỏi ngôi nhà.Cô nhẹ nhàng lấy chiếc túi đeo chéo đã dùng rất lâu và chiếc mũ treo trước cửa, rồi đi đến con đường mòn trong rừng.....Layla đi dọc con đường, thì thầm tên những bông hoa đang nở rộ.Tiếng leng keng của đồ đạc trong túi vang lên cùng với những cái tên mà cô lẩm bẩm như một bài hát êm dịu.Sau một chuyến đi dài, Leyla đã dừng lại dưới chân một cái cây bên bờ sông Schulter.Cô ngay lập tức bắt đầu leo lên đỉnh và ngồi giữa những cành cứng cáp của thân cây.Leyla nhìn chằm chằm vào khúc quanh của dòng sông Schulter xanh biếc qua ánh mắt trống rỗng của mình.....“Như ngài đã nói, thưa công tước, nó đã được xử lý rất tốt.”Matthias gật đầu vì anh đã hiểu được điều đó mà không cần người quản gia giải thích.Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào dòng sông phía sau khung