“Ôi trời ơi! Leyla! Cháu đang làm gì ở đó vậy!"Một tiếng hét chói tai từ dưới gốc cây suýt khiến Leyla đánh rơi quả táo đang cắn dở.Bà Mona xuất hiện trong tầm mắt của cô khi cô hạ tầm mắt xuống.Bà đang khoanh tay nhìn Leyla một cách kiên quyết.“Xin chào, bà Mona.
Chẳng phải thời tiết hôm nay rất đẹp sao?”.Sau lời chào hỏi đơn giản, Leyla vội vàng nhét táo và sách vào túi.Bà Mona nhíu mày khi nhìn Leyla uyển chuyển lướt xuống thân cây.Cùng lúc đó, Bill Remmer cũng quay trở lại ngôi nhà nhỏ.“Tất cả là do ông, ông Remmer!”Bà Mona gầm gừ với Bill Remmer ngay sau khi ông vứt chiếc xe đẩy của mình.“Tôi đã cảnh báo ông phải nuôi dạy con bé như một tiểu thư khiêm tốn rồi mà! Tôi đã khuyên ông rất nhiều lần rồi đó, bằng kinh nghiệm nuôi ba cô con gái của mình mà ông vẫn nhất mực phớt lờ những lời tôi nói! Hãy nhìn con bé bây giờ đi! Một quý cô trưởng thành và một giáo viên lẽ ra phải dạy dỗ trẻ em lại trèo cây như thế hả!”“Có quy định giáo viên trong trường không được trèo cây không? Một giáo viên giỏi phải có khả năng làm được mọi việc!”Hoang mang trước vấn đề này, Bill cao giọng và sẵn sàng tranh luận với bà.
Kể từ khi Leyla ở Arvis, phong cách nuôi dạy con cái của cặp đôi chưa bao giờ thống nhất.Leyla muốn nói rằng giờ đây cô đã trưởng thành, thay vào đó, cô hóm hỉnh đến gần chú mình."Nhìn con bé kìa! Tất cả là lỗi của ông! Lẽ ra ông nên khuyên con bé ít nhất bằng cách đánh vào mông khi con bé còn nhỏ chứ!”Tiếng càu nhàu ma quái của bà Mona khiến, Bill và Leyla chỉ biết đứng đơ chân tại chỗ, như thể họ đang bị trừng phạt vì phạm sai lầm.Sau vài phút cằn nhằn, bà Mona chợt nhớ ra lý do ban đầu mình đến đây và đưa giỏ thức ăn cho họ trước khi rời đi.
Bill và Leyla chạm mắt nhau và cười khúc khích.“Ta không thể chịu đựng được chuyện này nữa, Leyla.
Kể từ bây giờ cháu sẽ phải bí mật trèo cây.
Đừng để bị bà ấy bắt.
Ta sợ mình sẽ bị điếc nếu nghe thấy giọng nói chói tai của bà ấy.”“Được rồi chú, cháu sẽ làm việc đó.”Sau khi gật đầu, Leyla nhặt chiếc giỏ rồi bước vào nhà.
Chiếc túi đeo chéo cũ kỹ trên vai cô rung chuyển, phát ra âm thanh lạch cạch khi nó di chuyển theo bước chân cô.“Dù sao thì cái túi rác đó cần phải được đốt sớm đi.”Bill lắp bắp khi nhìn vào cái túi cũ kĩ mà cô không chịu vứt đi.Những lo lắng của ông dường như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày của Leyla.Sau khi học kỳ mới, cô sẽ bắt đầu dạy học với tư cách là một giáo viên tiểu học mới.Cô đôi khi bất cẩn và không thể tránh khỏi mắc sai lầm nhưng cô đã nhanh chóng khắc phục được.Gần đây, trường học dường như trở nên khá thú vị đối với cô.
Bill, người từng lo lắng liệu cô có thể làm tốt việc dạy dỗ những đứa trẻ hay không, giờ đây đã có thể thư giãn.Nhưng ông nhận thức sâu sắc nỗi đau, nỗi buồn của Leyla mà cô đang giấu sâu trong lòng.Leyla là một đứa trẻ khó có thể vứt bỏ chiếc túi cũ vì nó đã gắn bó với cô quá lâu, cũng như Kyle.
Thật khó để cô có thể hàn gắn vết thương khi mất đi Kyle.Cậu là người bạn thân nhất của cô, trước khi trở thành một người yêu ngây thơ nhanh đến vậy.
Cô quá yếu đuối để có thể tự chữa lành vết thương.Sau một hồi suy nghĩ, Bill nhét