Không ngờ tiếng gõ cửa trong lúc này vang lên. Thân mình của Natsuhi giật bắn. Không biết từ đâu Natsuhi rút ra một thanh Kunai đặt ở phía trước của mình đề phòng. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía cánh cửa. Nàng rất sợ hắn sẽ lên tiếng yêu cầu nàng ra bên ngoài hoặc hắn trực tiếp phá cửa vào đem nàng gian dâm.
Một thân hình xuyên qua cánh cửa làm cho nàng giật mình. Bởi vì dù nàng đã khóa chặt cánh cửa lại nhưng hắn lại có thể dễ dàng đi xuyên qua cánh cửa. Điều này làm cho nàng hoàn toàn không dám tin mở tròn mắt lại. Hắn nhìn về phía Natsuhi, nàng dường như thông qua chiếc mặt nạ thấy được hắn đang mỉm cười nói: “Một con mèo con sợ hãi đang run rẩy a! Nàng sợ ta ăn hết nàng sao? Yên tâm đi, ta còn chưa có rảnh rỗi đến mức như vậy!”
Bàn chân của người thanh niên này đáp xuống dưới sàn nhà. Thân hình của hắn hoàn hảo giống như không có việc gì. Bàn tay hắn đem cánh cửa mở ra. Hắn đem cánh cửa mở ra, hắn quay đầu nhìn về phía làng nói: “Natsuhi, em hẳn là đã đối rồi! Có hay không muốn ăn gì đó?”
“Ta… ta…” Nghe được lời này thì Natsuhi ngẩn người ra. Nàng có chút không hiểu nhìn về phía người thanh niên đang đeo mặt nạ này. Natsuhi hô hấp có chút dồn dập, nàng mở miệng nói: “Ta… không đói!” Nàng vừa mở miệng đáp mình không có đói thì từ bụng của nàng phát ra tiếng sôi òng ọc. Nghe được tiếng này thì từ trong chiếc mặt nạ hồ ly kia phát ra một tiếng phì cười. Thấy được như vậy thì khuôn mặt của Natsuhi xuất hiện hai rặng mây đỏ.
Hắn bình thản nói: “Này… này… một cô bé nói dối như vậy không phải là một cô bé ngoan đâu nhé! Nếu em muốn chạy trốn hoặc ám sát anh hoặc có ý định nào khác nữa thì bụng no mới có thể làm được a…” Nói xong hắn xoay người rời đi trong khi cánh cửa vẫn để mở.
Natsuhi nghe được lời nói của thanh niên này thì khuôn mặt rơi vào trầm tư. Không ai biết được nàng đang suy nghĩ gì trong đầu. Tuy nhiên nàng đem thanh kunai thu lại, thân mình từ từ rời giường. Thân mình của nàng bước khỏi phòng đầu ngẩng ra phía ngoài. Ánh mắt của nàng quét qua thì thấy được không có người nào cả. Mặc dù không có ái nhưng một mùi hương lan tràn khiến cho chiếc mũi của nàng không nhịn được hích hích lên… Bụng của nàng bắt đầu phát ra tiếng sôi: “Ọc, ọc…”
Cố gắng giữ vững tinh thần của mình. Thân mình của nàng bắt đầu di chuyển. Bước chân của nàng cực kỳ chậm và cẩn thận dò tìm nơi phát ra mùi hương. Bước chân của nàng từ trên lầu hai chuyển bước xuống dưới lầu một. Khi nàng mở ra cánh cửa của một căn phòng thì ánh mắt nàng thấy được một người thanh niên đang đứng trước một cái bàn ăn. Phía xa có một cái bếp dựng nên bằng đá, củi ở bên trong đang bốc lên.
Phía trên chiếc bàn gỗ của xuất hiện một đám thức ăn vô cùng ngon miệng. Nàng không nghĩ ra được tại sao mà không có bất cứ những thứ gì như đồ nấu nướng v.v… Hắn lại có thể làm ra được những món ăn trông ngon miệng như vậy. Miệng nàng không thể tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng: “Ực…”
Từ chiếc mặt nạ hồ ly kia, một âm thanh phát ra đều đều: “Nàng không định đứng đó đây chứ? Đến đây đi, đồ ăn không có độc! Ta đánh bại nàng còn cần phải dùng đến thuốc độc gì đó sao?”
Thân mình của Natsuhi từ từ đi đến phía chiếc bàn gỗ thấp. Nàng ngồi khoanh chân trên một cái tọa. Ánh mắt nàng đảo qua thì phát hiện được một đám bát đũa ở đây đều được làm bằng gỗ. Mặc dù được làm bằng gỗ nhưng chúng cũng rất sạch sẽ không hề bám một chút bụi nào. Điều này làm cho nàng kinh ngạc. Ánh mắt của nàng đảo qua mấy món ăn, hai tay chắp lại nói: “Chúc ăn ngon miệng (Itadakimasu)”
Đôi tay thon dài của nàng cầm lấy một cái bát cùng với một cây đũa bằng gỗ bắt đầu ăn những thức ăn mà người thanh niên tóc vàng này nấu nướng. Quả thực lời hắn nói không sai, nếu hắn muốn giết nàng quá dễ dàng. Chỉ là nàng thắc mắc tại sao hắn bắt cóc nàng. Nếu như chỉ vì dâm dục thì đáng lẽ hắn đã cưỡng dâm nàng rồi mới đúng. Nàng suy nghĩ chẳng lẽ hắn muốn cưỡng dâm người nữ nhân xinh đẹp tóc vàng kia sau đó mới đến nàng.
Thức ăn này quả thực rất ngon, Natsuhi không nghĩ đến người thanh niên này không những là một Ninja có thực lực cao cường lại là người nam nhân có khả năng nấu nướng. Bàn tay nàng không nhịn được bắt đầu gắp rất nhiều món ăn để vào bát của mình mà ăn uống. Tuy nhiên trong khi nàng đang ăn thì đều thấy ánh mắt si mê của người thanh niên tóc vàng nhìn về phía nàng.
Trong lòng Natsuhi không hiểu tại sao lại xuất hiện thêm cái cảm giác kỳ quái. Một cảm giác giống như một con nai bơ vợ, trái tim liên tục nhảy loạn. Nàng mở miệng nói: “Tại sao ngươi không ăn? Ngươi chẳng lẽ không đói!”
Từ trong mặt nạ hồ ly xuất hiện một âm thanh bình thản mà nhàn nhã: “Không cần! Chỉ cần nhìn nàng ăn là đã quá đủ với ta rồi…”
Nghe thấy vậy thì Nastuhi hơi ngẩn người, nàng cảm giác được người nam nhân này quá thực quá quái lạ. Giống như trên người của hắn tràn ngập những bí mật khiến cho nàng tò mò. Natsuhi mở miệng nói: “người… người… Ninja nữ kia đâu rồi?”
“A…” Nghe được lời này thì trong chiếc mặt nạ hồ ly xuất hiện một âm thanh giống như đang cười nói: “Thế nào cô bé ngôi sao? Ta có thể coi như đây là một biểu hiện của sự ghen tuông sao?”
Nghe được lời này thì Natsuhi ngẩn người ra: “ngươi…”
Người thanh niên tóc vàng nhún nhún vai cười nói: “Chuyện này không có gì! Anh cùng với người nữ Ninja tóc vàng này có mối quan hệ cực kỳ mật thiết. Tuy nhiên không giống như em nghĩ đâu. Dù có động đến toàn bộ nữ nhân thế giới này ta cũng không dám động tới vị nữ ninja này một chút nào. Ta còn muốn sống a. Hahaha… Được rồi, không hỏi chuyện này nữa. Em hiện giờ tính toán gì sao?”
Thấy được nụ cười này của người thanh niên thì Natsuhi càng cảm giác tò mò, bất chợt Natsuhi mở miệng khiến cho người thanh niên tóc vàng kinh ngạc: “ngươi… ngươi tại sao lại mang ta đi theo!? Dường như ta cũng không có nhiều hữu ích với ngươi đi?”
“A” Nghe được lời này thì người thanh niên tóc vàng đeo mặt nạ hồ ly đột nhiên mở miệng đáp lại. Hắn bình thản nhìn về phía người thiếu nữ Natsuhi mở miệng nói: “Vậy mà anh nghĩ em sẽ hỏi lý do tại sao ta ăn cắp Ngôi Sao của làng Tinh Tú càng nàng cơ đây?”
“Nói sao nhỉ?” Hắn đưa tay lên sờ sờ cắm của mình