Lão già chạm hai tay lên đầu gối, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuệ mở miệng nói: “Ngươi có thể gọi lão phu một tiếng là Hagoromo!”
Hai hàng lông mày của Đường Tuệ nhíu lại, hắn nhìn về phía lão già dường như hắn không có cảm nhận được bất cứ sát ý nào từ lão già này. Hắn khẽ mở miệng nói: “Đây là đâu? Ta hẳn chết rồi mới đúng… Là địa ngục sao?” Đôi mắt nhíu lại nhìn về phía lão già nói: “Chẳng lẽ ông là thần chết hay diêm vương có ý định mang đi linh hồn của tôi sao?”
Lào già Hagoromo mở miệng đáp lại: “Ngươi đúng là đã chết. Chính tay ta đã đem lính hồn của ngươi ngưng tụ lại. Tuy nhiên cách nhìn nhận của người dị giới các ngươi về cái chết quả thực khác xa so với thế giới của ta. Ngươi hẳn phải sở hữu một linh hồn rất mạnh nếu không ngươi đã không gặp lão phu rồi!”
Đôi mắt Đường Tuệ nheo lại, đầu hắn hơi nghiêng đi. Hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong đầu ngươi hiện giờ có phải đang suy nghĩ là mình xuyên qua dị giới rồi hay không?” Lão già Hagoromo bình thản mở miệng nói: “Vậy lão phu có thể trả lời cho ngươi là ngươi quả thật đã xuyên qua hàng rào không gian tới thế giới của lão phu… Cũng không biết là trùng hợp còn do ý trời đem ngươi đến với lão phu nữa.”
“Khi mà ngươi tại trong động phủ kỳ lạ kia có lẽ một người náo đó kích hoạt cái mà ngươi gọi là cấm chế hay là bẫy khiến cơ quan trong động phủ được kích hoạt. Đó là một loại lực lượng phả hủy có sức mạnh của loại lực lượng gọi là không gian. Linh hồn của ngươi cực kỳ mạnh mẽ tuy nhiên chúng cũng bị tàn phá khá nặng nề. Lão phu phải mất khá nhiều công sức mới có thể ghép lại linh hồn của ngươi!”
Bàn tay của Đường Tuệ đưa lên vỗ vỗ đầu của mình. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó thở ra nhìn về phía lão già mở miệng nói: “Ông lại có thể đọc được suy nghĩ của tôi! Xem ra không giống như ông đang nói dối!” Đường Tuệ nhìn xung quanh sau đó nói: “Vậy ông là ai? Ông muốn gì ở tôi?”
Lão già bình thản không có xảy ra chút nào biến hóa trên mặt, hắn mở miệng nói: “Ta chính là người đem lại hòa bình và trật tự cho thế gian này. Người gặp người yêu, vạn người kính ngưỡng…”
Bàn tay Đường Tuệ phất ra nói: “Cụ ơi, ngài có thể nói ngắn gọn một chút được hay không?”
Lão đầu thở dài một hơi sau đó nói: “Ta là một lão nhân lỗi thời thôi! Thời gian qua đi, văn hóa, quan điểm, nhân tình thế thái cũng dần thay đổi. Cứ mỗi lần gặp lại hậu nhân đều thấy sự khác biệt, ta cũng có học tập văn hóa khác cùng như ngôn ngữ khác cả ngôn ngữ của ngươi nữa nhưng mà…”
Bàn tay Đường Tuệ vỗ vỗ đầu của mình: “Cụ thể thì cụ muốn nói gì ạ!? Thế cụ có thể nói một cách bình thường và vắn tắt được không?”
Ánh mắt Đường Tuệ nhìn về phía lão già, hiện giờ miệng lão già mới hơi nhếch lên nói: “Vậy ta sẽ dùng cách nói bình thường của các ngươi!”
Đường Tuệ thở dài ra một hơi: “Hài…”
Lão già Hagoromo ngước nhìn về phía Đường Tuệ nói: “Nếu tính thời đại hiện nay ở thế giới này thì ta chính là người của quá khứ. Ta đã chết rồi! Ta là một pháp sư dưới dạng một chakra trôi nổi qua nhiều thế hệ để chứng kiến nhẫn chúng sẽ đi về đâu?”
Đầu Đường Tuệ hơi nghiêng đi, hắn lẩm bẩm nói: “Chakra?”
Hagoromo bình thản mở miệng nói tiếp: “Là một dạng năng lượng do sinh mệnh lực và tinh thần lực hội tụ lại. Nó là một hệ dạng năng lượng có vài phần giống với chân khí nội công ở thế giới các ngươi. Sau này ngươi sẽ tiếp xúc dần với nói” Nghe được lời này thì Đường Tụê gật đầu một cái tiếp tục nghe lão già này nói chuyện.
“Ta là Hagoromo, tổ sư của nhẫn chúng. Người đời gọi ta là lục đạo tiên nhân bởi vì ta chính là người đã khai sáng nhẫn giới giống như ở thế giới các người gọi là thế hệ võ giả hay tu chân giả vậy. Tuy nhiên nhân chúng của ta lại bị họ biến tướng thành nhẫn giả. Ta tạo ra nhẫn chúng với hy vọng mang đến hòa bình và hy vọng thì họ lại biến tướng nó thành một công cụ để chiến tranh gọi là nhẫn giả”
“Mẹ của ta Kaguya Otsutsuki là một người rất xa đi tới nơi này. Người tới để hái quả của thần mộc. Mà trái của nó chính là kết tinh của chakra tinh thuần. Sau khi ăn nó, mẹ của ta với sức mạnh từ nó đã thống trị thế giới này. Ác quỷ hay nữ thần đều là cách mà mọi người gọi bà ấy. Họ thờ phụng và kính sợ người”
“Bà sinh ra hai người con. Ta là một trong số đó!”
“Vì thần mộc bị trộm mấy trái chakra nên nó đã cực kỳ tức giận muốn đòi lại thứ mình đã bị đánh cắp. Để chuộc lại lỗi lầm của mẹ đã gây ra, ta và anh trai đã chiến đấu chống lại con quái vật gọi là thập vĩ chính là hóa thân của Thần Mộc và phong ấn nó vào trong cơ thể của hai chúng ta”
“Sau đó ta có hai người con . Đứa lớn tên là Indra, đứa nhỏ tên là Ashura nhưng chúng rất khác nhau. Một đứa thừa hưởng chakra mạnh mẽ từ ta, đứa còn lại thì không. Khác biệt như trời với đất. Tóm lại chính là đứa con trưởng Indra thì xuất chúng và con thứ Ashura thì vô dụng”
“Indra và Ashura đi theo hai con đường khác nhau. Indra sau khi sinh ra đã có đôi mắt đầy uy lực cùng với cảm giác chiến đấu vượt trội. Nó chính là một thiên tài. Nó luôn tự lập và nó hiểu sức mạnh của bản thân khác biệt với những người khác. Nó cũng nhận ra được sức mạnh đó có thể biến bất cứ thứ gì thành sự thực”
“Mặt khác, Ashura từ nhỏ chẳng khi nào làm việc ra hồn. Một mình nó thì không thể làm tốt một việc gì cả. Để có được sức mạnh giống như anh của nó, nó phải lỗ lực hết mình và có sự ủng hộ từ những người khác và… Bằng việc khổ luyện thì chakra trong cơ thể của nó đã bùng nổ, có được sức mạnh ngang với anh mình. Nó cũng hiểu sự hợp tác và hỗ trợ của mọi người chính là nguồn sức mạnh của nó”
“Nó hiểu được ý nghĩa của việc chăm lo cho người khác và nhận ra tình yêu có thể biến đổi mọi thứ trở thành sự thật. Đạo Ashura đã chọn chỉ ra cho ta một chân trời mới. Ta phân sức mạnh thập vĩ trong cơ thể ra và đặt tên cho từng phần. Ta tin rắng mối quan hệ chung sức đồng lòng mới chính là sức mạnh chân chính. Ta đã chọn Ashura làm truyền nhân của nhẫn chúng để nó dẫn dắt mọi người và tưởng rằng anh nó sẽ hỗ trợ nhưng mà…”
“Indra không chấp nhẫn và từ đó bắt đầu một cuộc chiến tranh dài kỳ… kể cả khi cơ thể của chúng không còn thì chakra cũng không biến mất mà truyền thừa lại mãi mãi. Đồng thời hiện thân của chúng, giống như ngươi biết gọi là đầu thai chuyển kiếp vậy. Chúng vẫn đối đầu với nhau… Khi mà sự hòa trộn của hai loại chakra sẽ khiến cho đôi mắt đặc biệt thức tỉnh. Một đôi mắt giống như của ta mà người ở thế giới của ta gọi nó là Rinengan. Để đảm bảo việc này ta đã để lại một tưởng thạch bia để người đời suy xét”
“Trong nhẫn chúng, ta đã giảng giải việc dùng chakra kết nỗi giữa người và người. Bổn lão phu tin rằng nó không nên dùng vào mục đích tăng cường sức mạnh cho bản thân. Mẹ của ta sau khi dẹp yên chiến loạn đã tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình để điều khiển thế giới. Tuy nhiên quyền lực đã khiến bà trở nên kiêu ngao và người dân bắt đầu thấy khiếp sợ…”
“Bà, người từng được ca tụng như nữ thần thỏ thì cuối cùng lại bị người sợ hãi như một con quỷ. Khi con người nắm trong tay quá nhiều quyền lực thì người ta sẽ trở nên mê muội và lầm đường lạc lối”
“Đúng như Gamamaru đã tiên đoán. Một vị khách đến từ dị giới sẽ làm cho thế giới này xuất hiện một hướng đi không rõ. Ngươi chính là người mà ta chờ đợi. Chính những suy nghĩ trong đầu của ngươi đã khiến ta bị dao động ý nghĩ của mình. Đi đi, ta hy vọng ngươi sẽ đem lại cho thế giới này một sự tân sinh mà không phải là sự hủy diệt!”
“Hả” Đường Tuệ nghe thấy vậy cười khổ nói: “Này, cụ… cụ muốn nói gì vậy? Ý vậy là sao?” Thân hình của lão già dần dần mờ dần. Ngay sau đó Đường Tuệ cũng dẫn dần sinh ra bóng tối. Hắn nghe loáng thoáng được âm thanh của lão già vang lên: “Món quà nhỏ…” gì đó sau đó hắn chìm vào trong bóng tối.
Hắn không biết mình ngủ trong bao lâu. Hắn chỉ biết khi ánh sáng tràn vào đôi mắt của hắn chính là ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của một nam nhân. Ngay sau đó ánh mắt của vị thanh niên ngoài hai mươi tuổi này biến thành tràn ngập tức giận và phẫn nộ. Trong ánh mắt của người này biến thảnh màu đỏ, trong con ngươi có hai dấu phẩy màu đen có hình khá giống với viên ngọc đeo trên cổ của lão già Hagoromo kia.
Người thanh niên này điên cuồng quát chửi mắng người phụ nữ. Sau này Đường Tuệ mới biết được những câu nói đó có ý gì. Đó chính là những lời chửi mắng bởi chính Đường Tuệ sinh ra có khác thường. Chính người đàn ông này cũng bởi vì vậy khiến cho hắn bị chính mẹ ruột của mình ghẻ lạnh xa lánh. Hiện giờ hắn đang trong thân xác của một đứa trẻ.
…
Một cậu bé có hình dáng khoảng bốn đến năm tuổi đang luyện tập tại một bờ suối. Cậu bé đánh ra những bài quyền cực kỳ kỳ lạ. Sau khi tập toát cả mồ hôi hôi thì hắn mới nghỉ một chút. Đầu hắn ngửa lên trời nói: “Đã hơn ba năm rồi a!”
Bất chợt một tiếng gọi vang lên: “Akira-chan, Akira-chan…” Một thiếu nữ mặc một bộ kimono đi từ trong rừng ra nhìn thấy cậu bé đang ngồi nghỉ trên tảng đá nói: “Akira-chan lại trốn ra đây rồi!”
Cậu bé mở miệng đáp lại: “Cô