Trong một tòa nhà khá lớn có hình dáng kỳ quái. Phía trên đầu treo cái biển khá lớn màu đỏ cùng với cái chữ “Hỏa” rõ to. Trong một căn phòng làm việc, một nam nhân trung tuổi ngoài bốn mươi tuổi. Trên mặt có vài phần nhăn nheo đội một cái nón. Trên cái nón có in chữ “Hỏa” to tướng. Bàn tay của hắn cầm cái điều thuốc thở ra phì phò khói.
Hắn đang ngồi ở trước một bàn làm việc với một đống giấy. Ở trước mặt hắn là ba người hai nam và một nữ. Ba người này chính là sannin huyền thoại của làng Lá. Nam nhân trung tuổi mở miệng lẩm bẩm: “Uchiha Akira?” Chỉ một lúc sau thì có một người đang đeo mặt nạ thuộc ANBU mang theo một tập giấy viết về Akira.
“Uchiha Akira sinh ngày 10-4…” Nhìn về phía bức ảnh tiểu hài tử thì từ điều thuốc thở ra phì phò, nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Bởi vì không biết nguyên nhân vì sao cậu bé sinh ra có mái tóc màu bạch kim. Nguyên nhân do màu tóc của Akira khác hẳn với người trong gia tộc Uchiha nên cha của Akira nhận định cậu không phải là con của hắn. Các tộc nhân Uchiha nghĩ rằng Uchiha Akira rất có thể mang dòng máu không thuần nên đều bị người gia tộc Uchiha xa lánh!” Ành mắt nam nhân trung tuổi nhìn về phía đám người kia nói tiếp: “Tại học viện Ninja thì cậu bé cũng khá là ngờ nghệch. Thành tích không được tốt chút nào còn hay thường xuyên bỏ tiết. Các giáo viên của học viện rất nhiều lần ca thán về Uchiha Akira”
Vị nam nhân trung tuổi này nhìn về phía mấy người kia nói: “Đây là toàn bộ tư liệu về Uchiha Akira. Không có bất cứ vấn đề nào cả!” Bàn tay của vị nam nhân trung tuổi đẩy tư liệu về phía ba người.
Bàn tay trắng mềm mại của Tsunade vươn ra chộp lấy bản giấy trắng, đôi lông mày như lá liễu của Tsunade hơi cau lại. Hai tay Jiraiya khoanh lại trước ngực của mình sau đó tò mò hỏi: “Vậy là cậu bé này không có vấn đề gì sao, thầy?”
Khói từ chiếc tẩu của nam nhân trung tuổi này phun ra phì phò nói: “Quả thực không có vấn đề gì!”
Học viện Ninja làng Lá…
“Bùm!” Một âm thanh vang lên khá lớn. Một nhân vật giống như cậu bé tóc bạch kim hơn mười tuổi này xuất hiện. Đây chính là thuật phân thân tạo ra một ảo ảnh để đánh lừa địch nhân. Tuy nhiên phân thân có vẻ giống như một thằng ốm đói.
“Trời ơi!” Vị giáo viên Chunin ôm đầu gào lên. Ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía cậu bé tóc bạch kim hơn mười tuổi này nói: “Akira, ngay cả một thuật đơn giản nhất mà em cũng không thể hoàn thành được. Em đúng là ngu ngốc mà! Em có định tốt nghiệp học viện hay không đây?”
“Đúng là đầu to ngu ngốc mà!”
“Kẻ ngu số một của học viện có khác”
“Nghe nói hắn thi ba lần rồi không qua đấy!”
“Hắn quả thực so với heo còn ngu hơn!”
“Hắn có thực sự là người gia tộc Uchiha không đây? Thật sự là mất mặt mà”
“Nghe nói mẹ của hắn có mối quan hệ ở ngoài sinh ra hắn a! Huyết thống Uchiha trong hắn không có thuần nên mái tóc của hắn mới có màu bạch kim!”
Hai vai Akira hơi nhún nhún vai cười nói: “Hahaha… cái thuật này chắc không phù hợp với em a!”
Vị giáo viên trung tuổi kia gào lớn: “Ám khí, nhẫn thuật, ảo thuật, thể thuật… thứ gì cũng không có phù hợp với em. Em có định làm Ninja không thể hả? Ngay cả thuật biến thân cùng thuật phân thân đơn giản nhất mà em cũng không làm được. Vậy làm sao mà trở thành genin đây?”
Bàn tay nhỏ bé của Akira vươn lên gãi gãi đầu, hắn gãi gãi đầu mỉm cười nói: “Thầy nói phải ha! Em sau này quyết định rồi sẽ trở thành một siêu đầu bếp phục vụ các món nướng!” Nói xong ánh mắt của hắn lóe ra tinh quanh, bàn tay của hắn nắm chặt lại. Nghe thấy vậy thì vị nam nhân trung tuổi dùng tay bụm lấy mặt. Cả lớp phá lên cười.
Thấy vậy thì vị nam nhân trung tuổi quát lớn: “Tất cả im lặng!” Bàn tay của vị nam nhân trung tuổi chỉ thẳng về phía cửa nói: “Em ra ngoài đứng cho tôi!”
Bàn tay Akira đưa lên gãi gãi đầu của mình sau đó mỉm cười nói: “Vâng!” Hắn lủi thủi bước ra ngoài cửa. Hắn quay đầu nhìn về phía lớp thấy được bao nhiêu ánh mắt coi thường và khinh bỉ nhìn về phía hắn. Khóe miệng Akira nhếch lên làm như không thấy. Trong lòng hắn không có để ý đến mấy đứa trẻ có ý nghĩ như thế này.
Roạt!
Chiếc cửa ngay lập tức bị kéo ra. Một vị nữ nhân xinh đẹp ngoài hai mươi xuất hiện trước mặt Akira. Cái bộc ngực lớn trực tiếp áp vào mặt của Akira. Đó là một cảm giác vô cùng mềm mại. Thật sự thứ này rất lớn và mềm a. Bàn tay của Akira đưa lên nhẹ nhàng bóp thử một cái. Một cảm xúc mềm mại truyền vào tay của hắn. Cái cảm giác này quả thực rất phê, rất tê dại. Akira mở miệng nói: “Thật sự là mềm a!”
Một âm thanh kèm theo sát khí quát lên: “Tiểu tử, ngươi muốn chết!”
Ầm!
Một đấm từ bàn tay của Tsunade nện thẳng vào mặt của Akira đem hắn đánh bay. Trong nháy mắt Akira suy nghĩ một chút. Bất chợt từ phía nào đó một cái phi tiêu (kunai) đánh thẳng về phía cổ của Akira. Akira giật mình kinh hãi ngay lập tức không có ý định giả dạng nữa. Bàn tay vỗ mạnh lên sàn nhà phát ra một tiếng nổ lớn. Thân mình của hắn bật lên hắn xoay người. Thân thể theo đà quán tính, bàn chân dẫm lên tường khiến cho cả cái tường đá bị chấn cho nát tung tóe. Thân mình hắn đánh xuyên qua lần tường thứ nhất sau đó dẵm tường thứ hai khiến cho cả cái tường bị rạn nứt chằng chịt như mạng nhện. Vị trí trung tâm là cái chân của hắn đang đứng.
Nhất thời mọi người đều kinh hãi ngạc nhiên. Ánh mắt của họ trở nên đờ đẫn mở to nhìn về phía cảnh này. Đừng bên cạnh Tsunade lúc này là Jiraiya với khuôn mặt đỏ lên. Ánh mắt giống như muốn chảy nước miếng. Ở bên phải Tsunade là khuôn mặt trắng bệch của Orochimaru. Hai tay của Orochimaru khoanh trước ngực, hắn mở miệng đáp: “Tsunade, cô quá bạo lực rồi! Thằng bé chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi!”
“Phù, phù…” Tsunade vội vã thu liễm cơn tức giận lại.
Vị nam nhân trung tuổi là giáo viên kia mở miệng nói: “Ba… ba vị đại nhân. Đại nhân Tsunade, đại nhân Orochimaru, đại nhân Jiraiya…”
Một đám trẻ con đang ngồi trong lớp học mở miệng kinh hãi, một cậu bé trong đó hô nói: “Là Sanin huyền thoại của làng Lá a. Công chúa Tsunade cùng với hai vị đại nhân Orochimaru và Jiraiya!”
Thấy thế ánh mắt của Jiraiya nhìn về phía mấy đứa bé thầm nghĩ trong lòng: “Thế nào mà ta chỉ được nhắc ở phía cuối a! Dù không được lên đầu cũng đáng nhẽ được nhắc đến thứ hai a!”
Cạch, cạch…
Tiếng gạch vỡ vang lên. Thân hình rách rưới của một cậu bé hơn mười tuổi đi vào. Bên má trái của hắn bị đánh cho sưng húp. Miệng của hắn vẫn còn rỉ ra máu. Mấy chiếc răng hình như bị đánh rụng thì phải. Khi mà hắn đi vào trong thì đột nhiên Tsunade chống hai tay lên eo nói: “Tiểu tử, ngươi không tệ! Sau này ngươi sẽ là học trò của ta.”
“Hả” Tất cả mọi người đều kinh hãi hô lên. Ngay cả vị nam nhân trung tuổi là giáo viên cũng kinh hãi cùng cứng cả người lại khi nghe xong câu này.
Bất chợt Orochimaru lên tiếng nói: “Tsunade, ngươi quyết định quá vội vàng. Cậu bé còn chưa đồng ý trở thành học trò của ngươi a!”
“Ừm!” Bất chợt Jiraiya khoanh tay trước ngực tạo ra hình tượng vô cùng cao thâm mạc trắc. Hắn gật đầu đồng ý với Tsunade.
Bàn tay Tsunade vươn lên, nàng sắn tay áo của mình sau đó nhìn về phía hai người lớn tiếng nói: “Thế nào? Các ngươi muốn cướp hắn với ta? Jiraiya, ngươi không phải đã nhận Minato làm đồ đệ rồi hay sao?”
Jiraiya đưa hai tay lên trong bộ dạng đầu hàng, khuôn mặt của hắn xuất hiện vẻ cầu hòa: “Ngươi không thể nói như vậy a. Việc nhận ai làm đồ đệ còn phải xem quyết định của hắn!”
Ánh mắt của Akira nhíu lại, ngón tay nhỏ của Tsunade chỉ thẳng về phía Akira nói: “Tiểu tử, ngươi mau cùng chúng ta đi ra ngoài. Chúng ta có việc muốn nói cùng ngươi!” Akira rơi vào bộ dạng trầm tư một chút sau đó gật đầu theo Sannin tiến ra phía ngoài.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt tại một khu vực sáng sủa. Thời gian này vẫn là thời gian trong giờ học nên số người ở ngoài này gần như không có. Akira đang đứng ở dưới một cây đại thụ nhìn về phía ba người Tsunade.
Bất chợt Jiraiya cắn lấy ngón tay sau đó ấn mạnh xuống đất quát nhẹ: “Thuật triệu hồi!” Từ dưới đất bắt đầu lan ra một hình tròn sau đó là một đám kí tự nối với hình tròn. Đến cuối cùng hình thành lên một cái ấn ký. Sau đó xuất hiện một vụ nổ khói lớn. Jiraiya đứng trên một con cóc có màu mè sặc sỡ đồng thời