“Tôi dựa vào … dựa vào cái gì mà phá thai cũng không được, tôi, tôi không muốn sinh con cho anh.
”
Cố Lâm Hàn nhìn thấy vậy, cả người không biết phải làm như thế nào.
Anh vươn tay ra sờ vào đầu của cô, có ý nghĩ muốn ôm cô vào trong lòng.
“Đừng khóc, trước tiên cô đừng khóc.
”
Nhưng mà trong lúc nhất thời anh quên mất mình vẫn đang lái xe.
Ngay lập tức chiếc xe xiêu vẹo, đột nhiên…
mặt cô.
Vu Tịch cong khóe miệng lên nói:
“Có cách nào chứ, làm gì có cách nào chứ, nhà của anh quản lý nghiêm ngặt như vậy mà.
”
“Tôi…”
Cố Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cũng cảm thấy rất không biết phải làm thế nào, anh nhìn Vu Tịch, suy nghĩ một túc, đột nhiên trầm giọng nói:
“Hay là chúng ta cứ sinh con đi.
”
Một câu nói làm cho Vu Tịch kinh ngạc, nước mẳt cũng ngừng chảy.
Sinh, sinh cái gì?
Cố Lâm Hàn nói xong cũng không phải là không nghiêm túc, trực tiếp nói:
“Vu Tịch, tuy rằng đứa trẻ này là ngoài ý muốn, nhưng mà nếu đã tồn tại trùng hợp
như vậy, vậy thì có lẽ đây cũng là vận mệnh, suy cho cùng thì đây cũng là một mạng sống, em nghĩ mà xem, nếu như sinh ra, thì đây chính là một sinh mạng nhỏ, sinh thì sinh thôi, cũng không phải là không thể sinh ra, sinh ra… thì tôi nuôi.
”
Vu Tịch thật sự bị dọa sợ muốn ngất đi.
Anh ta muốn nuôi dưỡng cái quỷ gì chứ.
Lúc này….
Bên ngoài vốn dĩ chính là xảy ra sự cố xô xát.
Chủ xe bên ngoài lái một chiếc xe Cadillac, bị va chạm một cách không rõ lý do, trong lòng vẫn còn tức giận, vừa bước ra ngoài lập tức nhìn thấy một chiếc Ferrari ở phía sau, đột nhiên không kìm lòng được liếc nhìn, rốt cuộc là Ferrari hỏng hay là xe của chính mình hỏng.
Nhìn đến chỗ hư hỏng ở trên xe của bản thân