Gần như trong nháy mắt lúc hang động bị sập xuống thì có hàng loạt thân ảnh từ bên trong phi ra bên ngoài.
Ở nơi xa xuân đức cũng nhìn thấy cảnh này, hắn lại tiếp tục phất tay một cái. lần này liền có 100 thanh cốt mâu bay bắn về phía đám người kia.
“ xoẹt xoẹt xoẹt…”
Như những chùm laser bắn đi nhìn vô cùng đẹp mắt, không những đẹp mắt mà còn có uy lực cực cao, không những uy lực cực cao mà độ chính xác cũng không phải bàn.
“ ầm ầm ầm….”
“ á….á….á…”
Trong những tiếng nổ lớn còn kèm theo không ít tiếng kêu thảm thiết. xuân đức ở nơi xa nghe được những tiếng kêu thảm này thì liền nở nụ cười vui vẻ. trong lòng hắn thì cười lạnh.
“ đám đánh lén ta, hôm nay ta cho đám các ngươi lãnh đủ. không giết các ngươi thì các ngươi lại bảo ta hiền.”
Nghĩ vậy xuân đức lại một lần nữa vung tay lên, lúc này lại có hàng vạn cốt mâu hiện ra. những cốt mâu này không có độc chú cùng nguyền rủa vì vậy không có tiêu hao bổn nguyên chi lực, lẫn linh hồn lực mà chi tiêu hao pháp nguyên mà thôi, mà pháp nguyên đối với hắn thì chưa bao giờ là vấn đề. thích bao nhiêu có bấy nhiêu.
“ dám đánh lén ta.”
“ dám nhân lúc ta bị thương mà ám toán ta.”
“ con mẹ các ngươi đều có bản lĩnh.”
“ta xem không có đại trận phòng ngự thì đám các ngươi lại có chiêu số gì đấu lại với ta.”
Xuân đức mỗi lần quát một tiếng thì lại phất tay một cái, lúc đầu chỉ có 100 thanh nhưng sau đó là cả mấy trăm thanh cốt mâu, tiếp sau là cả ngàn thanh hoặc mấy ngàn thanh. đồng thời bắn về phía mấy chục người ở nơi xa.
Nhưng ngay vào lúc xuân đức uất ức tăng cao, muốn giết chết cả đám bên dưới cho hả giận thì hắn chợt nhớ đến mục đích ban đầu là hành hạ đám người kia cho đến lúc thác loạn.
Nghĩ đến đây thì hắn liền thu tay lại, trong lòng thì thầm nghĩ :
“ mới công kích có chút như vậy hẳn đám kia đang còn sống cả, dù sao bọn chúng đều là tinh anh của các đại thế lực.”
Xuân đức thu tay lại không tiếp tục công kích nữa thì cảnh tượng mưa ánh sáng cũng kết thúc. ngay khi cảnh tượng mưa ánh sáng kết thúc thì xuân đức lúc này cũng đã nhìn rõ cảnh tượng phía bên dưới.
Mặt băng phía bên dưới lúc này đây đã biến thành cái sàng, trên mặt băng đâu đâu cũng là những lỗ tròn sâu không thấy đáy. có nhiều ngọn núi đá bị đục lỗ chỗ, nhiều đại thụ bị gãy nát. trên mặt tuyết kia còn có 7-8 bộ thi thể không hoàn chỉnh, cả người đều là những lô máu to như nắm tay, nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Nhưng ánh mắt của xuân đức lúc này đang nhanh chóng nhìn về một phương hướng, nơi kia đang có một cái lồng ánh sáng be bé xinh xinh, bên trong còn có 17 người.
Nhìn những người kia thì xuân đức liền thấy được khá nhiều gương mặt quen thuộc, ba tên đồng đội đã rời bỏ hắn, một ả tiện nhân trước kia bị hắn hủy đi hai mắt, một tên mặt trắng bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Xuân đức nhìn thấy những người kia thì những người kia cũng nhìn thấy hắn, lúc này đây tên đê tiện vô trần hướng về phía hắn lên tiếng :
“ xuân đức đạo hữu, có gì từ từ nói chuyện không nên động thủ. chuyện khi trước chẳng qua chỉ là một cái hiểu lầm mà thôi.”
Xuân đức nghe vậy thì cũng cười nói :
“ quả thực là hiểu lầm, ta vừa rồi cũng chỉ là muốn giúp các người tiêu diệt một chút quái vật xung quanh mà thôi, ai bảo các ngươi không có việc gì lại từ bên trong động phủ chạy ra ngoài làm gì.”
Một tay vân vê cằm xuân đức lại nhìn vô trần nói tiếp :
“ đạo hữu đứng trong nơi đó nói chuyện rất có ý tứ sao? vì sao không ra ngoài này nói chuyện. dù sao cũng chỉ là hiểu lầm, ta cũng sẽ không chấp nhặt việc nhỏ nhặt kia.”
Xuân đức lúc này biểu hiện ra một bộ rộng lượng không thèm để ý việc nhỏ, hắn nói như vậy mà trên mặt hắn không có chút biểu lộ gì không tự nhiên cả. giống như là hắn đang nói lời chân tâm vậy.
Nếu như cách đây không lâu xuân đức nói như vậy thì hẳn