..-o0o..-
Sau khi được ăn no thì cô bé lan đóa liền ngủ thiếp đi. ở trên đường xuân đức cứ yên lặng như vậy mà ôm cô bé. hắn cũng không có nói chuyện với ông lão đánh xe hay cô gái trong thùng xe.
Sau khi vào khu quý tộc thì xuân đức liền trả thêm tiền xe sau đó thì tạm biệt hai người ông lão cùng thiếu nữ . tiếp theo đó hắn đi thuê nhà, có điều ở khu quý tộc này muốn thuê một căn nhà quả thực có chút khó khăn, ở nơi đây yêu cầu không chỉ có tiền mà cần có cả thân phận nữa.
May mắn xuân đức nói rằng bản thân sắp thi vào học viện pháp thần gì đó, lại bày ra một ít thiên phú về ma pháp thì người chủ nhà lúc trước mới đồng ý cho hắn thuê tạm căn nhà.
Nhưng vài ngày sau nếu như hắn không thể đỗ vào học viện pháp thần thì hắn phải cuốn gói ra khỏi nơi này, không những bị đuổi ra khỏi nơi này hắn còn không có quyền ở lại khu quý tộc nửa, bởi vì bình dân ở đây không được phép ở lại trong khu quý tộc thời gian dài, trừ khi có người bảo lãnh.
Đối với điều này xuân đức cảm thấy thật bất tiện. hắn tự hỏi không biết là cái thằng ngu nào đặt ra cái điều lệ như vậy.
……
Căn nhà hắn thuê lại rất gần cái học viện pháp thân gì đó nên giá cũng rất cao, được cái căn nhà này tuy không lớn nhưng tiện nghi cũng tạm ổn, cần gì cũng có.
Sau khi dọn nhà xong, cho lan đóa đi ngủ thì hắn cũng liền nằm lên một cái giường khác cạnh giường lan đóa mà ngủ. vừa nằm lên giường thì hắn liền đã ngủ say như chết, nói thực hắn lúc này đã rất mệt, một đêm cùng bóng ảnh vui đùa, linh hồn lực tiêu hoa cũng phải 7-8 thành khiến cho hắn mệt muốn chết, vì vậy vừa nằm xuống liền đã ngủ.
..-o0o..-
Xuân đức nằm ngủ li bì một mạch đến tối thì mới tỉnh dậy, khi hắn tỉnh dậy thì đã thấy lan đóa đang mở mắt thật lớn nhìn hắn.
Nhìn cô bé, xuân đức cười nói:
“ tiểu đóa dậy rồi à, sao không ngủ thêm một lát nữa đi.”
Cô bé nghe hắn hỏi vậy thì một tay xoa bụng nhỏ, vẽ mặt có chút đáng thương nói :
“ em cảm thấy đói bụng quá, ngủ không được. mà chúng ta đang ở đâu vậy vô tà đại ca. nơi này thật đẹp.”
Nghe cô bé nói thì xuân đức mới nhớ ra, hồi sáng cô bé cũng chỉ ăn được một chút lương khô hòa với nước, tuy lúc đó no bụng nhưng bây giờ cũng đã nửa ngày rồi, làm sao không đói cho được.
Cười cười, xuân đức nói :
“ ừm, để đại ca dậy làm cho tiểu đóa chút gì đó để ăn, mà phải rồi nhưng người khác đâu, lam tỷ, tây nặc, lai khắc, sắc vi đi đâu cả rồi, vì sao chỉ có một mình tiểu đóa thôi?”
Nhắc đến chuyện này thì cô bé lan đóa có chút buồn bã, nước mắt cô bé lại chảy ra, cô bé vừa khóc vừa nói :
“ kể từ ngày hôm đó lam diệp tỷ bị người mang đi sau không thấy quay lại… hu hu...ba người tây nặc đại ca, lai khắc đại ca, sắc vi tỷ tỷ cũng như vậy, mọi người đều bị mang đi sau đó thì không thấy quay về nữa… hu hu. bãi rác từ ngày hôm đó cũng cấm không cho người vào trong nên em cũng không thể nhặt rác đem đi bán... không có gì ăn em rất đói, em đi vào trong rừng muốn kiếm cái gì đó để ăn nhưng không may lại gặp một con quái vật đáng sợ… hu hu.”
Cô bé cứ kể được một chút thì lại khóc nấc lên, xuân đức thấy vậy thì có chút không đành lòng. hắn ngồi bên cạnh giường cô bé, một tay khẽ xoa đầu cô bé an ủi nói :
“ được rồi , đừng khóc. có đại ca ở đây. đừng khóc nữa, mọi việc sẽ ổn thôi. đừng khóc. để đại ca đi nấu cho tiểu đóa chút gì đó ăn nhé.”
Cô bé lan đóa được xuân đức an ủi thì ngừng khóc, con bé hung hăng dùng hai tay lau nước mắt sau đó cố nở một nụ cười mếu mếu.
Xuân đức thấy vậy thì mỉm cười, nhẹ kéo chăn cho cô bé. hắn ôn hòa nói :
“ tiểu đóa nằm nghĩ đi chút nữa sẽ có đồ ăn. đừng nghĩ nhiều, sau này có thời gian chúng ta sẽ đi tìm mọi người.”
Nói xong thì xuân đức lại xoa xoa đầu tiểu đóa thêm một cái rồi mới đi xuống phòng bếp.
Xuống