Phi thuyền thực hiện bước nhảy không gian nên rất nhanh đã tới nơi định trước, nơi bọn họ tới là một cái quảng trường không phải rất lớn, nơi này đang có khoảng mấy ngàn người đứng đó. phi thuyền hạ xuống mấy người lộ phù dung , hương hương, trương đức cùng hai vị kí danh đệ tử bước xuống.
Trương tam thiếu vừa bước xuống thì cảm thấy có vô số ánh mắt đang đánh giá hắn, hắn vi diệu phát hiện có vài người mang theo địch ý mãnh liệt nhìn hắn. trong nội tâm hắn cảm thấy khó hiểu, mà cái gì đã không hiểu thì cho nó qua đi.
Đi theo lộ phu dung tiến tới chào hỏi đám trưởng bối, ngoại trừ lộ sơn vương là hắn có chào hỏi đôi ba câu, còn lại những người khác hắn đều chỉ nhìn một cái , thi lễ một cái sau đó đứng một bên giữ yên lặng.
Mãi sau một lúc cái công cuộc chào hỏi mới chấm dứt, nhóm người bọn họ tiến về nơi có trước của ma âm phong.
Sau đó không nói ai cũng biết chính là đề cái màn mấy tên trưởng lão tuyên truyền , đầu độc tư tưởng của đám đệ tử bên dưới đối với tông môn. bài diễn thuyết nghe hay lắm rất có khí thế, cái gì mà cùng vinh cùng nhục, vì mái nhà chung, cái gì là niềm vinh dự lớn nhất của đời người được lão giả bên dưới nói đến như một chân lý vậy.
Hắn khác, mấy tên đệ tử dưới kia lại khác những người phía bên dưới sau khi nghe xong ông lão nói xong thì cả đám thần tình kích động, cứ như là nhặt được mười ngàn vậy.
Sau cái bài diễn thuyết được chuẩn bị công phu thì lại tới mấy cái màn đánh nhau, thực sự mà nói trước kia hắn cũng thích được so tài cùng người khác lắm nhưng từ khi đi theo đại ca thì hắn thấy sống an bình lặng lẽ phát triển là được rồi, còn cái gì mà ngộ trong sinh tử chính là chém gió, chết đến nơi còn nghĩ được cái gì nữa, sau này có thoát một mạng cũng không nhớ gì sạch, giữa lúc sinh tử đó chính là bản năng.
Giống như quả một mũi tên tên bắn đến đầu của bạn, bạn vô thức nghiêng đầu né được thì thử hỏi bạn có ngộ ra được cái gì trong đó. nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, có lẽ có người ở lúc như vậy ngộ ra điều gì cũng nên nhưng người đó không phải là hắn.
Mà cũng phải nói tu vi hắn không cao lắm nên khi nhìn xuống phía dưới lôi đài chỉ thấy hai bên lao vào nhau sau đó tách ra, rồi cả hai lại gọi tên chiêu thức của mình vừa sử dụng, sau đó cả hai cùng lúc tâng bốc đối phương. nói thì nhiều mà đánh đấm không được bao nhiêu.
Theo như hắn thấy giống đại ca là tốt nhất, cứ yên lặng âm thầm không nói gì, thi thoảng thì âm đối phương một lần đó mới là vương đạo.
Sau khi nhìn qua mấy chục trận thì hắn bắt đầu ngáp dài , ngáp ngắn. vì chống buồn ngủ hắn bắt đầu lại lôi đồ ăn vặt ra ăn nhưng lần này hắn vừa lôi ra thì đã bị một bàn tay chộp lấy đi mấy. nhìn qua bên cạnh thì không biết lúc này lộ sơn vương đã ở bên cạnh.
" tiểu tử làm sao có vẻ chán nản vậy ? "
Trương đức lấy ra một gói đồ ăn vặt khác cùng một hồ lô rượu đưa thêm cho đại thúc ăn trực, sau đó hắn lại lấy một bịch đồ ăn vặt khác ra. nhâm nhi một chút đồ ăn tự làm , cuối cùng hắn mới nói :
" ta không hiểu vì đại tỷ tỷ lại muốn ta tới nơi này nữa, chán đến quy thiên luôn. cả ngày đánh nhau bọn họ không tìm được cách nào tiêu khiển sao , mà đại thúc ngươi nhìn những người này đánh nhau thì không đánh mà chủ yếu là tâng bốc lẫn nhau, không tâng bốc lẫn nhau thì lại khoe khoang cái chiêu thức mới dùng. "
Lộ sơn vương nốc một ngụm rượu lớn cười hỏi :
" thế tiểu tử ngươi có trò gì chơi vui hơn sao ? nếu có nói ta nghe thử . "
Trương đức lắc đầu nói :
" không có , chỉ là cảm thấy buồn chán thôi. "
Nhưng đang lúc này ở bên trong không gian vong linh xuân đức thông qua cảm nhận của trương tam thiếu đã cảm nhận được a ngốc cùng a khờ. xuân đức truyền âm cho trương tam thiếu nói :
" lão tam ta mượn thân xác đệ một chút."
Ngay sau đó xuân đức tiến hành