Phản đối đầu tiên là Trương Nhân, lý do rất đơn giản, Lâm Chí Tuấn không giống như Tống Liu đang nắm trong tay bốn cúp ảnh hậu.
Anh vẫn đang trên đà phát triển trong sự nghiệp, xét cho cùng thì sự bao dung của xã hội đối với nhóm đồng tính không cao, nếu công khai thì anh còn tiếp tục đóng phim.
Đường Huệ thực sự không dễ dàng công khai. Công ty giải trí Bắc Hải đã bị những người hâm mộ cực đoan của Đường Huệ chặn trong vài tháng. Họ không thể chấp nhận cô là người đồng giới. Nhiều biểu ngữ khác nhau từ chối chấp nhận sự thật này.
Đường Huệ phải mất một thời gian dài để được chấp nhận, người hâm mộ dần chấp nhận sự thật này trong thời gian dài dư luận.
Nếu Lâm Chí Tuấn lại như thế này, fan của anh không thể chấp nhận được, toàn bộ giới giải trí cũng không thể chấp nhận được.
Lâm Chí Tuấn hiện đang chiếm sóng màn hình của các kênh nổi tiếng lớn, đóng vai chính của phim truyền hình dài tập, giá trị của anh ngày càng cao qua từng năm.
Cho nên, anh chọn cách chờ đợi thêm vài năm, Trương Nhân đương nhiên tôn trọng ý kiến
của anh.
Sau đó là Tống Liu.
Trương Nhất Linh không đồng ý.
Cô sống ẩn dật ở hậu trường Linh Long. Hầu hết các nghệ sĩ mới trong Linh Long đều nghĩ đại diện là Trương Nhân. Không ai biết người phụ trách Linh Long là cô.
Cô đã quen với việc ở sau hậu trường. Chỉ những giám đốc điều hành hàng đầu của ban giám đốc, các đại lý và nghệ sĩ nổi tiếng trong Linh Long mới biết cô. Cô thậm chí không tham gia vào các cuộc họp báo của công ty. Trương Nhân luôn cần thiết để xuất hiện.
Từ trước đến nay cô đều là người thấp thỏm, quen rồi, nếu công khai như vậy, tương đương với việc trực tiếp đẩy cô ra trước công chúng.
Người yêu đã kết hôn của nữ thần quốc dân Tống Liu, danh hiệu này thật khó chịu cho dù có nghĩ thế nào.
Người hâm mộ của Tống Liu sẽ nghĩ gì vào thời điểm đó? Nàng được Trương gia nuôi dưỡng. Mọi người đều biết cô và Tống Liu là chị em cùng nhà. Nếu sự thật họ là người yêu được tiết lộ, thế giới sẽ nghĩ gì về Tống Liu?
Cô có thể tưởng tượng ra cảnh Linh Long bị bao vây bởi rất nhiều phóng viên giải trí và người hâm mộ, dư luận trên mạng lại nghiêng về phía Tống Liu.
Dung Nhã Thi không hề hỏi ý kiến
của Trương Nhất Linh mà chỉ hỏi Tống Liu có muốn tổ chức đám cưới không.
Ai mới thật sự là con gái ruột?
Trương Nhất Linh vốn nghĩ Tống Liu sẽ không đồng ý, nhưng cô không ngờ nàng lại nói: "Có."
Trương Nhất Linh: "..."
Người này thực sự làm cô nổi điên từng giây từng phút.
Hai người nằm trên giường vào ban đêm và nói về nó.
Tống Liu đang nằm trên giường, Trương Nhất Linh dựa vào nàng, nghịch tóc nàng.
Trương Nhất Linh nhẹ nhàng nói: "Sao chúng ta lại tổ chức hôn lễ? Hôn lễ của người khác được pháp luật công nhận, nhưng khi làm lễ cưới chúng ta lại không công nhận. Đây không phải là lãng phí tâm tư sao?"
Tống Liu nói: "Những người khác không kết hôn để luật pháp công nhận mà vì mối quan hệ của họ".
Trương Nhất Linh nghiêng đầu nhìn nàng: "... sao?"
Tống Liu nghĩ cô như thế này thật dễ thương, nàng ôm cô vào lòng, hôn và nói: "Họ kết hôn vì họ muốn ở bên nhau mãi mãi".
Trương Nhất Linh chớp mắt, hiểu ý cô, hơi đỏ mặt.
Người này đúng là, có thể nói chuyện chưa tới ba câu, nhưng lại đặc biệt giỏi trêu chọc.
Trương Nhất Linh hoàn toàn bị tình yêu làm cho lóa mắt, đã hoàn toàn quên đi bao nhiêu lo lắng trước đây, thậm chí còn bị thuyết phục phần nào.
Vì họ thích nhau và muốn ở bên nhau mãi mãi thì sớm muộn gì người khác cũng biết, thay vì bị động bị đồn chụp ảnh ngày nào thì tốt hơn hết hãy để nó qua đi.
Trương Nhất Linh vẫn muốn vùng vẫy một chút: "Vậy nếu fan của em biết thì sao?"
Tống Liu nói: "Không quan trọng, em không quan tâm có bao nhiêu người thích mình".
Phải, nàng không quan tâm đến nó.
Nhưng Trương Nhất Linh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô im lặng, Tống Liu hôn lên môi cô và đè cô xuống giường.
Trương Nhất Linh vùng vẫy nói, "Chờ đã ..."
Tống Liu dựa vào cô, ngước nhìn cô: "Chị còn chờ gì nữa?"
Trương Nhất Linh hơi xấu hổ, không thể nói.
Suy cho cùng hai người đều là phụ nữ, nói đến cầu hôn người nam sẽ chủ động với người nữ, cô không kiềm chế được thân thể chủ động trên giường, vẫn có chút kỳ vọng.
Trương Nhất Linh không thể không muốn tự hắt hủi mình. Cô có phải là một cô gái trẻ ở tuổi mười tám đâu? Người ta đã ba mươi tuổi, vẫn muốn làm gì đó.
Tống Liu cười, không nói, cúi đầu nhẹ nhàng trêu chọc thân thể cô.
Trương Nhất Linh khịt mũi, cơ thể cô vốn đã quen với loại chuyện này, nhanh chóng tiến vào trạng thái, hoàn toàn quên mất muốn làm gì
Cho đến sáng hôm sau, Trương Nhất Linh mở mắt ra, lê thân thể đau nhức đứng dậy xuống giường.
Chiếc chăn bông rơi khỏi ngực cô, vẫn còn in những mảng màu hồng.
Không thấy Tống Liu đâu cả, có lẽ nàng đã xuống nhà làm bữa sáng.
Đầu cô hơi chùng xuống, ra khỏi giường, bước vào phòng tắm đứng trước gương, đưa tay ra vuốt tóc.
Kết quả là cô bị choáng váng khi đưa tay ra.
Cô nhìn thấy trong gương có một chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út bên trái của mình.
Vòng ngoài của chiếc nhẫn được khảm những viên kim cương, ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn sợi đốt trong phòng tắm.
Trương Nhất Linh từ trên lầu ba lao thẳng xuống lầu, cô vẫn chưa thay đồ ngủ, Trương gia đã lâu không có ai, phòng khách im ắng không một tiếng động.
Cô nín thở quay vào một góc, trong bếp có tiếng động, cô thấy Tống Liu đang đứng trong bếp, đeo tạp dề đang rán trứng.
Tống Liu luôn xinh đẹp.
Nghe nói, trong mắt người nọ, nếu người yêu đẹp như vậy thì mình sẽ bỏ hết vốn từ vựng nhiều năm, cũng không thể miêu tả người kia là cái gì. Cô lắp bắp suy nghĩ hồi lâu trông như thế nào mà chỉ nảy ra được hai chữ hoa mỹ.
Đây có lẽ là từ vựng cao cấp và vụng về nhất trong những người yêu nhau.
Trương Nhất Linh bước vào bếp ôm lấy Tống Liu từ phía sau.
Cô thấp hơn Tống Liu nửa cái đầu, vòng qua eo của nàng một cách lỏng lẻo.
Chiếc nhẫn trên tay Tống Liu được ghép với cô, ánh mặt trời đang chiếu từ cửa sổ, chiếu trên những ngón tay đan vào nhau của hai người.
Hai chiếc nhẫn lấp lánh dưới nắng.
Trương Nhất Linh không hỏi về chiếc nhẫn mà hỏi, "Bữa sáng đã xong chưa?"
Tống Liu nói, "Chờ một chút."
Trương Nhất Linh kiễng chân lên, đặt lên má nàng một nụ hôn.
·
Mặc dù đám cưới đã được định sẵn, danh sách khách mời đã được lên sẵn, phạm vi không lớn và ngưòi Trương gia cũng không có ý