Editor: Aubrey.
Nhìn mấy trái đỏ đỏ trước mặt, Dư Thanh Trạch đi qua ngồi xổm xuống, ngửi lá, quả nhiên ngửi ra mùi cà chua. Hắn lại cầm bốn quả cà chua lên ngửi, hương thơm thanh mát cứ thế bay vào mũi.
“Đại Giang, ngươi vừa nói ngươi tặng cái này cho ta để… Đuổi muỗi?” Dư Thanh Trạch có chút câm nín.
Đại Giang gật đầu: “Thứ này có hiệu quả đuổi muỗi rất tốt, đặt một chậu trong phòng là được, muỗi sẽ giảm. Cái này là bọn ta nghe đại phu khám bệnh cho lão bản nói, bọn ta đặt mua một chậu, quả nhiên muỗi bớt đi rất nhiều, sau đó bọn ta ai cũng mua về một chậu, mang về nhà đặt trong phòng. Mùa hè muỗi quá nhiều, buổi tối ngủ không ngon, hơn nữa loại quả này có màu đỏ, rất đẹp, nhưng không ai dám ăn, sợ có độc, nên dân bản xứ chỉ dám trồng để ngắm thôi.”
Dư Thanh Trạch: “…” Được rồi, trước kia không ai dám ăn, chỉ xem như cây cảnh. Không nghĩ tới, nó còn có công dụng đuổi muỗi.
“Ngươi nói mỗi người các ngươi mua một chậu, là ngươi và các thuyền viên khác?” Dư Thanh Trạch vội vàng hỏi.
Đại Giang gật đầu: “Đúng vậy, sao thế?”
“Ta muốn mua hết.” Hai mắt Dư Thanh Trạch sáng lên, lại hỏi: “Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu thuyền viên?”
Đại Giang sửng sốt, gãi đầu đáp: “Khoảng mười mấy, mà Dư đại ca, ngươi mua nhiều loại cây này làm gì? Định để trong tiệm đuổi muỗi sao? Không phải buổi tối tiệm không mở cửa sao?”
Dư Thanh Trạch cười nói: “Đại Giang, phiên thị này có thể ăn. Ta muốn mua về để lấy hạt giống, sau đó sẽ trồng.”
Đại Giang kinh ngạc đến ngây người, hỏi: “Cái này có thể ăn? Đỏ như vậy, không sợ có độc sao?”
Quả thì đỏ, cành lá thì có mùi khó ngửi, muỗi cũng không dám lại gần, thật sự có thể ăn?
Dư Thanh Trạch lắc đầu, đưa tay hái một quả cà chua, rửa sạch sẽ, há mồm định cắn. Nhạc ca nhi thấy vậy, lập tức bắt lấy tay của hắn.
“Sao vậy? Ngươi muốn ăn?” Dư Thanh Trạch hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Chưa ai từng ăn thứ này cả, ngươi không được ăn.
Dư Thanh Trạch cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn tìm một cái cớ, nói: “Yên tâm, trước kia sư phụ của ta từng ăn rồi, cũng đã cho ta ăn.”
Nhạc ca nhi vẫn lo lắng.
Dư Thanh Trạch nắm tay Nhạc ca nhi: “Tin ta, không sao đâu.”
Thấy trong mắt Dư Thanh Trạch không có một chút hoảng loạn nào, còn rất kiên quyết, Nhạc ca nhi không khỏi gật đầu. Trước kia bọn họ cho rằng nấm tuyết có độc không thể ăn, sau này Dư Thanh Trạch chứng thực, nấm tuyết có thể ăn. Có lẽ, loại quả này, cũng là do bọn họ không biết mà thôi.
Dư Thanh Trạch chờ Nhạc ca nhi gật đầu, mới cắn một ngụm. Hôm nay thật đúng là ngày lành, được ăn sầu riêng, còn được ăn cà chua, còn có cả lê ki ma.
Đại Giang ở một bên nhìn hai người, trong lòng thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tươi.
Mình so với Dư đại ca, quả thật có rất nhiều mặt thua kém, khó trách Nhạc ca nhi thích đối phương.
Nghe bọn họ nói sắp mở tửu lâu, tiệm ăn vặt làm ăn tốt như vậy, chắc chắn tửu lâu cũng sẽ rất đắt khách.
Lần thứ hai trở về, nhìn Nhạc ca nhi càng ngày càng hoạt bát, cuối cùng Đại Giang không thể không thừa nhận. Nhạc ca nhi gả cho Dư đại ca là gả đúng, đi theo Dư đại ca, so với đi theo mình hạnh phúc hơn.
Sau khi đã thản nhiên đón nhận sự thật này, hắn có cảm giác tảng đá trong lòng đã được gỡ bỏ. Hắn cảm thấy dễ thở hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn.
Dư Thanh Trạch ăn hai ngụm, nhìn sắc mặt lo lắng của Nhạc ca nhi, dứt khoát đưa cà chua lên miệng y: “Hay là ngươi cũng nếm thử đi? Nếu trúng độc, hai ta chết cùng một chỗ?”
Nhạc ca nhi trừng mắt liếc hắn, sau đó hung hăng cắn một miếng.
“Thế nào?” Dư Thanh Trạch hỏi, lau giọt cà chua dính bên khoé môi y, cắn mạnh thật nha.
Nhạc ca nhi ăn xong, kinh ngạc gật gật đầu. Chua chua ngọt ngọt, hương vị thật thanh mát.
Hai người chia nhau mỗi người cắn một miếng, ăn xong cà chua. Qua một hồi lâu, không thấy có bất kỳ triệu chứng nào, Đại Giang nhẹ nhàng thở ra: “Thật sự có thể ăn.”
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: “Có thể ăn. Vậy nên, Đại Giang, ngươi có thể giúp ta nói với bọn họ một tiếng được không? Bọn họ mua bao nhiêu? Ta trả tiền gấp đôi, ngươi nghĩ bọn họ có bán cho ta không?”
Đại Giang lắc đầu, nói: “Cái này ta không rõ, để ta đi hỏi.”
“Được, làm phiền ngươi. Nếu bọn họ không chịu bán, ngươi xem có thể hái quả về hay không. Đúng rồi, đừng nói với bọn họ là ăn được, lỡ bọn họ ăn hết, sẽ không lấy hạt được.”
“Được, ta nhớ rồi.”
Dư Thanh Trạch cảm ơn một tiếng, rồi bưng chậu cà chua đến nơi có ánh nắng, cà chua còn dư lại không thể ăn, phải để dành lấy hạt.
Hiện tại còn chưa đến tháng tám, trong trí nhớ của hắn, mùa thu cũng có người gieo trồng cà chua. Khí hậu ở thành Đồng Sơn này khá lý tưởng, nhiệt độ không khí vẫn còn cao, mùa đông ở đây cũng không dài, không quá lạnh, hẳn là có thể trồng một vụ.
Quyết định xong việc này, Dư Thanh Trạch nhớ lúc nãy Đại Giang nói có mang một số hạt giống rau củ về, hắn vội hỏi: “Đại Giang, ngươi nói ngươi mang hạt giống rau củ về, là loại gì vậy?”
Đại Giang đi đến góc tường, lấy tay nải của mình ở trên ghế, từ bên trong lấy ra một cái bao lớn, mở ra, bên trong có ba túi hạt giống.
“Túi màu xanh này là súp lơ, túi màu trắng là… Đậu gì nhỉ?”
“Đậu hà lan?”
“Đúng đúng, là đậu hà lan. Còn cái bông này là bắp cải, nhìn bề ngoài trông nó khá giống bông cải trắng, chỉ khác phần ở giữa.”
“Hừm, súp lơ, đậu hà lan và bắp cải. Đại Giang, thật quá tốt! Sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều món mới!” Dư Thanh Trạch cao hứng vỗ vai Đại Giang.
Những loại rau củ này đều là giống mùa đông, hiện tại có thể gieo giống, Đại Giang trở về thật đúng lúc! Sau này, bọn họ không cần ăn củ cải trắng hoặc cải muối chua nữa.
Cất hạt giống, Dư Thanh Trạch bắt đầu suy xét xem nên bán mấy rương trái cây này như thế nào.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hắn hỏi Đại Giang giá mua lê ki ma và sầu riêng là bao nhiêu, vì bình thường hắn chỉ trực tiếp hái trong nhà người ta, nếu mua nhiều thì giá sẽ rẻ hơn. Lê ki ma là bốn văn một cân, sầu riêng là mười ba văn một cân.
Hắn dặn Đại Giang ngày mai mua lê ki ma với giá là mười hai văn một cân, sầu riêng có vỏ là bốn mươi văn một cân, còn chỉ lấy thịt quả là tám mươi văn một cân.
Đại Giang giật mình, đắt như vậy?!
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Của hiếm thì đắt, vận chuyển từ phương nam về, nhất định phải đắt.”
Hắn nhờ người đi truyền tin cho Thái phủ và Triệu phủ, nói là vừa nhận được hai loại trái cây mới ở phía nam, mời hai phu lang của hai phủ sáng ngày mai đến nếm thử.
Sau đó, hắn gọi Sướng ca nhi và một nhân công nữa, giao cho bọn họ một số việc cần làm trong đợt bán trái cây ngày mai.
Buổi tối, sau khi dọn quán, Dư Thanh Trạch cho mỗi nhân công một quả lê ki ma để bọn họ ăn thử. Còn sầu riêng, bởi vì số lượng không nhiều, nên mỗi người chỉ có thể ăn một muỗng.
Sau khi nhờ Sướng ca nhi ở lại một đêm với Nhạc ca nhi, Dư Thanh Trạch mang hai trái sầu riêng và vài trái lê ki ma cho gia gia và Thường Hạo nếm thử. Mặt khác, hắn cũng mang ba túi hạt giống về, chuẩn bị nhờ gia gia giúp hắn trồng.
Sáng hôm sau, Sướng ca nhi bọn họ bày một cái bàn lớn trước cửa tiệm Dư Ký, vừa gõ kẻng vừa hô to.
Trên bàn có lê ki ma đã cắt sẵn, cắt thành từng miếng, sầu riêng thì để sẵn nhiều muỗng để cho khách nếm thử.
Thái lão phu lang và Triệu phu lang cũng tới, ở hậu viện, Dư Thanh Trạch tự mình chiêu đãi, mời bọn họ ăn thử, rồi nói cho bọn họ biết công dụng của hai loại quả này. Cuối cùng, hắn tặng cho mỗi người hai quả sầu riêng và bảy tám quả lê ki ma, chia ra bỏ vào sọt.
Ban đầu, trước cửa tiệm có người đến ăn thử, người mua thì không nhiều, đặc biệt là sầu riêng, quá đắt, khiến nhiều người cảm thấy tiếc.
Sướng ca nhi thấy nhiều người thất vọng như vậy, y lập tức cao giọng nói: “Chỉ có mấy rương thôi, bán hết là không còn nữa! Nếu các vị thấy ngon thì phải nhanh tay, lát nữa hối hận muốn mua thì không có. Người của bọn ta mang từ phương nam về rất khó khăn, đợt sau có thể phải sang năm! Mỗi năm chỉ có một cơ hội, các vị phải nắm bắt…”
Sau đó, có khách nhân phát hiện hai phu lang của Thái phủ và Triệu phủ xách hai giỏ lê ki ma từ tiệm ăn vặt đi ra. Hạ nhân của bọn họ thì cõng một cái sọt, bên trong là sầu riêng, người nọ lập tức động tâm.
Một năm chỉ được ăn một lần, đắt thì kệ vậy.
“Này, tiểu nhị! Ta mua một quả sầu riêng, lấy quả này đi.” Một hán tử trung niên dẫn phu lang đi dạo phố, thấy phu lang ăn xong cảm thấy ngon, ông cắn môi, muốn mua về một quả.
“Vâng, ngài chờ một lát, ta mang đi