Kế Duyên nhìn khách xá đối diện, lúc này lão ăn mày đã đóng cửa rồi.
Với một nhân vật tiên tu tầm cỡ như lão ăn mày thì lão sẽ chẳng giả vờ khép cửa lại rồi vụng trộm quan sát tình hình sau cánh cửa làm gì.
Họa quyển Giải Trĩ trước mắt được một người nào đó làm ra, còn sợi dây tơ vàng này rốt cuộc được làm từ chất liệu gì, lẽ nào là tiện tay dùng nó để buộc bức tranh thôi sao? Thật sự không phải pháp khí gì đó ư?
Dây thừng tơ vàng chậm rãi bay lơ lửng từ trong tay Kế Duyên.
Hắn vận khởi pháp lực, hội tụ linh khí chung quanh, tập trung lên sợi dây tơ vàng.
Bởi vì được đưa linh khí vào nên sợi dây phát ra kim quang nhàn nhạt, nhưng đây cũng chẳng phải là sợi dây thừng kích phát trận pháp huyền ảo gì đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể được xem là phản ứng của chất liệu đặc thù đối với linh khí mà thôi.
Khi tâm niệm của Kế Duyên biến hóa, sợi dây tơ vàng đang lơ lửng cũng tùy thời sinh ra các loại hình dạng biến hóa khác nhau, hoặc là thẳng tắp, hoặc là uốn lượn, hoặc giống như một con linh xà vặn vẹo, hay tựa như buộc vào nhau, sau đó lại từ từ tách ra.
Nhìn thấy tình huống này, Kế Duyên không khỏi thì thào lẩm bẩm.
“Dùng tâm thần để khống chế cho nó bay lên cực kỳ nhẹ nhàng, chẳng khác nào tùy tâm biến hóa.”
Mặc dù phương pháp ngự vật là pháp môn của tiên đạo, thậm chí là trụ cột trong con đường tu hành, nhưng đồng dạng cũng là pháp môn có vô số biến hóa.
Ngự kiếm thuật chính là đại diện tiêu biểu nhất, đã sớm trở thành tiên đạo chính pháp nổi tiếng nhất, thậm chí có thể trở thành diệu pháp căn bản của không ít tu sĩ tiên tu.
Tất nhiên nguyên nhân cũng là vì muốn học ngự vật không khó, nhưng muốn tinh lại không dễ, còn muốn luyện đến mức xuất hóa nhập thần và có thêm nhiều diệu dụng và uy năng thì đúng là khó càng thêm khó.
Yêu cầu với người làm phép khá cao, mà yêu cầu đối với vật được dùng để ngự vật cũng giống như vậy.
Sợi dây thừng tơ vàng trong tay Kế Duyên quả thực thần kỳ, dường như chẳng khác gì tùy tâm biến hóa.
‘Không biết nó bền đến mức nào nhỉ?’
Nghĩ đến đây, Kế Duyên cũng không do dự, hai tay bắt lấy sợi dây tơ vàng, sau đó dùng sức kéo về hai phía.
Đừng nhìn dáng vẻ hắn nho nhã phong độ nhẹ nhàng như vậy, thực ra bản thân hắn quanh năm được linh khí rèn luyện, lại là tu sĩ ngũ hành viên mãn, còn được lôi kiếp luyện thể, vì thế lực lượng của bản thân hắn cũng không phải chuyện đùa.
“Xoẹt xoẹt xát....”
Sợi dây phát ra thanh âm giằng kéo nhưng lại cực kỳ chắc chắn.
Tâm niệm của hắn vừa động, pháp lực quanh thân nổi lên.
Bởi vì hắn vận pháp nên trong chốc lát, sức kéo của hai cánh tay đã gia tăng lực đạo lên gấp trăm lần, nghìn lần.
‘Quả nhiên cứng thật đấy...’
“Bứt...”
Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ, vậy mà hắn chẳng kịp làm ra phản ứng nào, sợi dây đã đứt đoạn.
‘Đứt...đứt rồi?’
Hắn sững sờ một lúc lâu, cái này và trong tưởng tượng chẳng giống nhau chút nào...
Kế Duyên nhìn hai mảnh sợi dây đang nằm trên tay trái và tay phải của mình.
Với tâm cảnh của hắn ngày hôm nay, khóe miệng vẫn nhịn không được mà giật giật.
Giờ phải làm sao bây giờ?
Hắn thử ráp hai sợi dây đã đứt lại với nhau, rồi thấy hai đoạn này tự động nối liền lại.
Sau đó, hắn hơi dùng sức kéo ra, căn bản không cảm giác được sợi dây tơ vàng này đã từng đứt đoạn.
Mà ngay cả khi hắn vận pháp thì cũng cảm thấy cực kỳ thông suốt, giống như liền một khối vậy.
“Có chút ý tứ!”
Hắn khẽ ném sợi dây thừng lên, để nó bay lơ lửng giữa không trung.
Tiếp theo đó, tay phải của hắn duỗi sang bên cạnh.
Thanh Đằng kiếm tâm linh tương thông với hắn cũng lập tức bay lên, vừa đúng lúc để Kế Duyên có thể cầm chặt chuôi kiếm.
“Boong ~” “Đùng ~ “
Kiếm minh trong trẻo cùng thanh âm rút kiếm ra khỏi vỏ thanh thúy vang lên như không hề gián đoạn.
Sợi dây tơ vàng trên không trung quả niên đã bị chém thành hai mảnh.
Chỉ là, lần này không phải từ đoạn chính giữa, mà một bên dài chín phần, còn một bên chỉ là một đầu dây ngắn ngủi.
Kế Duyên lại cầm lấy hai mảnh dây thừng, cẩn thận để sát vào nhau.
Kiếm ý bám vào vết cắt của tiên kiếm rất khó bị tiêu trừ.
Thường thì những đồ vật bị Thanh Đằng kiếm chém đứt chẳng thể nào hợp lại lần nữa.
Nhưng giờ phút này, hai sợi dây đang được đặt sát vào nhau, lại một lần nữa được nối thành một sợi, giống y hệt như lúc trước.
“Có ý tứ!”
Kế Duyên khẽ vuốt cằm, liếc mắt nhìn sợi dây, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Sau đó, ánh mắt hắn lóe lên, lập tức đưa ra quyết định.
Lúc đầu, hắn vốn muốn kéo đứt một đầu dây.
Một giây sau, Kế Duyên hơi há miệng, bật ra một thanh âm.
Theo đó, một đạo khí lưu mày đỏ xám trực tiếp thổi lên lên đoạn dây ngắn hơn kia.
Tam Muội Chân Hỏa chi khí vừa xuất hiện, dù trong nội viện không cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên nhưng âm dương hòa hợp bỗng chốc bị đánh vỡ, thậm chí linh khí lưu động đều bị gạt ra.
Lão ăn mày đang nằm yên trên giường, giờ phút này cũng phải ngồi bật dậy.
Lúc trước lão nghe được thanh âm kiếm minh, cảm giác như trong lòng hiện ra một tia sáng trắng.
Vậy mà cảm giác bây giờ lại tựa như biển lửa ngập trời đang phủ xuống.
Lão ăn mày nhìn về phía cửa gỗ.
Ngoài cánh cửa kia, Kế Duyên rốt cuộc đang làm trò gì, dường như đang thi triển một thần thông ngự hỏa lợi hại nào đó nhỉ?
Trong sân, dưới sự thiêu đốt của Tam Muội Chân Hỏa chi khí, đoạn dây thừng ngược lại chẳng thay đổi chút nào, làm cho Kế Duyên tấm tắc khen kỳ lạ, đồng thời cũng thấy rất thoải mái.
Tam Muội Chân Hỏa chi khí dừng lại một chút, sau đó một cỗ Tam Muội Chân Hỏa chân chính màu đỏ xám được phun ra.
“Rầm rầm...”
Ngọn lửa này thổi lên đoạn dây.
Chỉ trong mấy hơi thở, có vẻ như vì Tam Muội Chân Hỏa thiêu cháy quá mức khoa trương, sợi dây tơ vàng nho nhỏ đã sáng bừng lên, lộ ra một ánh sáng cực kỳ rực rỡ lóng lánh.
Tam Muội Chân Hỏa vô cùng nguy hiểm, chỉ là Kế Duyên khống chế Chân Hỏa tuy chưa đến mức hoàn toàn tùy tâm sở dục nhưng cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều, ít nhất là hắn đã có thể lại thi triển một pháp thuật khác ngay trong lúc dẫn lửa.
Bây giờ, khi Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy, Kế Duyên lại một lần nữa nghĩ tới dùng ý ngự vật.
Đoạn dây bị lôi kéo như đang dài ra, thật giống như đang kéo dây thun.
Chỉ là dây thun sẽ nhỏ lại, còn sợi dây này lại không hề thay đổi, hoặc có thể nói là thay đổi không rõ ràng lắm.
Mấy hơi thở sau đó, Kế Duyên thu Tam Muội Chân Hỏa lại, kết quả có chút trợn tròn mắt.
Đoạn dây kia rõ ràng không có trở lại như cũ, mà duy trì trạng thái rực rỡ ánh vàng, chiều dài sau khi kéo ra cũng giống nhau.
Hắn lại nhìn kỹ hơn.
Một đoạn dây ngắn này rực rỡ ánh vàng giống như đã hoàn toàn bị cải biến.
Tuy nhìn vẫn chói mắt một chút nhưng cảm giác tinh tế ban đầu giống như sợi dây vàng dệt đã không còn.
Nếu lấy tay nhéo thì tính dẻo dai cũng