Biện Kinh Đô Thành Đại Tống.
Lúc này khung cảnh đang lộn tùng phèo, từ thường dân đên thế gia người giàu, từ thợ thủ công cho đến kẻ chợ bán buôn.
Từ binh linh cho đến tướng quân hay hoàng đế lòng người bàng hoàng lo lắng tâm lý hoang mang.
Tin tức Hà Bắc không thể dấu diếm.
Chỉ trong ba mươi bảy ngày, lần lượt Tế Nam, Đức Châu, Duy Phường, Hành Thủy, Liễu Thành, Thương Châu, Thiên Tân rơi vào tay quân Liêu Đông.
Chỉ một tháng, chỉ có một tháng bảy ngày thời gian?
Một tháng thời gian có thể chiếm đóng đến ¾ lãnh thổ Hà Bắc rộng lớn?
Tất nhiên trước đó quân Liêu đã kiểm soát phần lớn các thành nhỏ, vùng ngoại ô ở Hà Bắc, nhưng những tòa thành lớn họ chưa công phá nổi một thành.
Nhưng tại sao thế sự lại biến đổi nhanh chóng như vậy?
Dân cư Biện Kinh luôn không có cảm giác chiến tranh cho dù cả trăm năm biên giới Đại Tống- Đại Liêu không yên chiến hỏa.
Với người dân đô thành Biện Kinh thì biên giới là một cái khái niệm gì đó rất xa, không hề liên quan đến cược sống ở Đế Đô.
Phải chăng nếu như biên giới có chiến sự chỉ có Hoàng Đế, đám lão quan viên, quân tướng ở Biện Kinh có lẽ bàn bạc một chút.
Thêm vào đám sĩ tử rảnh rỗi không việc làm, luôn đào bới các tin tức biên thùy để ngồi ăn khoai lang nói chuyện thế giới.
Những người dân thường không thể nào quan tâm đến biên thùy tình hình như vậy.
Nhưng lúc này mọi thứ đã thay đổi.
Biên thùy từ xa ngàn dặm phương bắc đã biến thành bên kia bờ Hoàng Hà cách Biện Kinh không đến 200 dặm.
Hai trăm dặm có thể xa có thể gần, cỡ như đi bộ phải mất ba ngày, người thường cũng đi được.
Đường xá từ Biện Kinh đến An Dương rất tốt.
Đi xe trâu thì mất hai ngày, còn nếu cưỡi ngựa thì trong ngày cũng có thể tới nơi.
Chưa bao giờ khái niệm biên thùy lại gần với người dân Biện Kinh như vậy.
Thi thoảng lại có tin tức của người này người kia nhìn thấy bóng du kỵ phương bắc ẩn hiện bên bờ Bắc Sông Hoàng Hà.
Thật ra người Biện Kinh quá sợ hãi, quá kinh hoàng mà nhìn lầm, Bờ Bắc Hoàng Hà vẫn thuộc quyền kiểm soát của Đại Tống, nơi đây Quách Quỳ đã lập phòng tuyến nhiều dặp dài phòng ngự quân Liêu Đông tấn công.
Lại nói Hoàng Hà thời này không quá rộng như thời hiện đại nhiều lần khai thông nạo vét.
Phù sa bồi lấp Hoàng Hà mỗi năm đều phải tổ chức dân phu tại nhiều chỗ khúc quanh khơi dòng.
Đông Minh tiểu thành phía đông cách gần hai trăm dặm Khai Phong Phủ chính là một chỗ khúc quanh như vậy.
Lòng sông ở đây hẹp, bãi bồi cao có thể vượt sông nếu nước thấp.
Nhưng chính nó cũng là một cái nghẹn cổ chai khiến Quách Quỳ có thể bố trí trọng binh, xây phòng tuyến, đóng cọc lòng sông, chăng xích sắt cản chiến hạm Liêu Đông nếu Ngô Khảo Tước muốn theo đường thủy tấn công Biện Kinh.
Bố trí phòng tuyến của quân Tống cực chi tiết, mỗi vùng đất thuận lợi xây công sự bố phòng đều được bọn hắn kĩ lưỡng dùng sức mạnh số đông mà biến thành tường đồng vách sắt.
Cho nên người dân nhìn thấy bóng du kỵ bên kia sông chỉ là quân Tống du kỵ đang đi tuần mà thôi.
Tuy có Quách Quỳ danh tướng hết sức cố gắng xây dựng phòng tuyến nhưng trong triều Đại Tống không một ai yên tâm.
Lúc này trong triều Đại Tống đang xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Quách Quỳ đã báo về, Biện Kinh phải rời đi càng nhanh càng tốt vì quân Liêu Đông hoàn toàn có thể cho phá đê nhấn chìm Biện Kinh bất kỳ lúc nào.
Đến lúc đó muốn chạy cũng không thoát.
— QUẢNG CÁO —
Quách Quỳ không nói chuyện dật gân dọa người.
Nếu là trước đây muốn phá đê nhấn Biện Kinh phải vượt sông với số lượng lớn sau đó đào móc bờ nam đê Hoàng Hà.
Nhưng vấn đề đó cực khó tiến hành vì mấy chục đại quân Quách Quỳ chặn đánh quân Liêu Đông ở bờ bắc, muốn số lượng lớn nhân mã dưới mắt Quách Quỳ vượt sông rất khó.
Nhưng tình thế đã thay đổi.
Thuốc nổ mạnh ra đời đã thay đổi tất cả.
Chuyện Ngô Khảo Ký nổ tung tường thành Ung Châu vẫn còn nhãn tiền trước mắt.
Quân Tống cũng có thuốc nổ và Quách Quỳ hoàn toàn hiểu rõ uy lực của nó.
Chỉ cần một nhóm nhỏ thám tử Liêu Đông dựa vào thuyền nhỏ vượt sông, mang theo thuốc nổ đủ phá tung một đoạn đê Hoàng Hà, kể từ đó nước sông như hồng thủy sẽ mở rộng tổn thương của Đê mà phá hủy hoàn toàn Đê Hoàng Hà nhấn chìm Biện Kinh.
Cho nên lời nói của Quách Quỳ không phải vô căn cứ.
Rời Đô?
Không phải nói rời là có thể rời, nhất là lúc chưa thực sự rơi vào đường cùng, con người vẫn luôn có những hi vọng mang tích thần tích để bấu víu.
Đại Tống triều đình chia làm hai phe đối chọi dữ dội.
Phe miền Bắc quân viên xuất thân và phe Miền Nam quan viên xuất thân.
Đồi rời Kinh Đô đồng nghĩa di rời cán cân quyền lực của một quốc gia.
Đặt Kinh đô ở đâu không phải chỉ vì nơi đó địa linh nhân kiệt mà quan trọng hơn là liên quan đến chính trị xã hội.
Trung quốc các triều đại đã quá nhiều lần Đổi Kinh đô, Đại Việt sau này cũng không thua kém.
Vì sao?
Mỗi triều đại đều có một tập đoàn quyền lực quan viên nòng cốt cấu thành lên, và tập đoàn quan viên đó xuất thân dù nhiều hay ít đều là xung quanh Đế Đô.
Không tin cứ nhìn kĩ các thể chế chính trị từ cổ xưa đến hiện đại đều vậy, khó thay đổi.
Cho nên tập đoàn quyền lực ở Trịnh Châu gĩ nhiên không muốn rời đô về Nam.
Họ có thể chuyển nhà chuyển cửa thậm chí chuyển cả mộ tổ về phương nam nhưng không thể nào đấu lại với tập đoàn quyền lực bản địa phương Nam khi mà Kinh đô Đại Tống chuyển rời về đó.
Tất nhiên tập đoàn quyền lực cac tỉnh phương Nam sẽ hi vọng đế đô rời về vùng đất của họ cho nên ra sức ủng hộ lập trường này.
Hai bên đều tung ra lý lẽ cao siêu nhất để biện giải cho ý kiến của mình.
Trịnh Châu, Sơn Đông, Tây An tập đoàn quyền lực cho rằng bỏ biện kinh tức là bỏ đi tông miếu xã tắc, để mặc cho giặc cướp trà đạp, như vậy thể diện triều đình không còn.
Một người đến tôn nghiêm còn không giữ được thì còn có thể đứng dậy phản đòn? Một triều đình không còn tôn nghiêm liệu còn có thể chống giặc ngoại xâm?
Khoan nói vấn đề tôn nghiêm, chỉ cần bỏ chạy lòng dân sẽ bàng hoàng, còn binh sĩ nào, còn dân chúng nào còn tinh thần cự địch.
Mất Hà Bắc rồi để mất Trịnh Châu, sau đó là mất Sơn Đông, An Huy… vậy đến lúc đó chạy mãi à, chạy đi đâu? Hay là chạy ra biển làm bạn với hải ngư?
Chỉ có thể phấn chiến ở lại đến cùng quyết tâm kháng địch, chỉ có như vậy mới có một tia hi vọng tồn vong, chạy một lần có thể chạy nhiều lần, từ xưa đến nay đất Hứa Xương Trung Nguyên luôn là phát tích đế vương, chưa có đế vương nào từ Tây Thục hay Nam địa phát tích, chạy về Nam là không có đường quay lại.
Phe này vì lợi ích của bản thân mà bày ra nhiều lý lẽ, nhưng bọn họ là nói thật, lịch sử đã chứng minh, ở phương Bắc Trung Hoa chưa từng có thế lực nào định đô ở phương Nam mà dành được thiên hạ, chưa từng có.
Mà lịch sử không lâu sau này cũng vậy, Đại Tống hay còn gọi là Bắc Tống sau khi rời đô về Kiến Nghiệp Nam Kinh thì cả đời chỉ chui rúc ở phương Nam cho đến khi tiêu vong, bọn họ không thể nào quay về được cố thổ Bắc Tống trước đó.
Tập đoàn thế lực phương Nam bao gồm An Huy, Hồ Bắc, Hồ Nam, Giang Tây các thế lực lại cho rằng, vua ở đâu Đế Đô ở đó, không cần quá băn khoăn vấn đề này.
Thế giặc mạnh , an nguy thiên tử là trên hết.
Đám phương bắc người các ngươi vì lợi ích bản thân mà ép Thiên Tử vào chỗ nguy hiểm ấy là bất trung, bất nghĩa, bất hiếu.
Rời đô về Nam chỉ là tạm thời, cùng cố lại sức mạnh quân sự, củng cố lại phòng tuyến chiến tranh, khôi phục kinh tế sau đó phản công mới là thượng sách.
Tránh mũi nhọn quân địch thế lớn, đánh tiêu hao, đánh cho quân địch mệt mỏi mới là thượng sách.
Liêu Đông có bao người? cùng lắm chưa đến hai triệu.
Đại Tống có bao nhiêu con dân, là hơn bốn mươi triệu, cứ ba người Đại Tống môm một tên Liêu Đông binh mà đâm, cho dù hi sinh sáu triệu người Đại Tống cũng từ từ đâm chết hết người Liêu Đông có phải không? Cần gì gấp gáp mạo hiểm nhất thời đặt Thiên tử vào chỗ nguy cơ.
— QUẢNG CÁO —
Triệu Húc bị kẹt giữa hai bên, nhưng còn có một nhóm trung gian không ngả phe nào ý tưởng đó chính là nghị hòa bàn điều kiện, tóm lại chấp nhận nhún nhường một chút làm cho Liêu Đông ngừng chiến hỏa.
Nhưng nhóm này cũng nghĩ nên rời Đế Đô vì bọn họ không có cách nào phá giải phương án phá đê của người Liêu Đông.
Cho dù nghị hòa rồi nhưng