“ Bẩm đại nhân, trong tuần qua hai Huyện Chính Hòa, Tòng Chất tổng cộng có 73 vụ kiện tụng, hai vị tân Huyện lệnh kêu than thảm thiết.
Hương Trưởng không thể giải quyết nổi chanh chấp tại Hương Trấn, tất cả kiện tụng cuối cùng đều phải tiến về Huyện Nha giải quyết… Hạ quan thấy việc này về lâu dài là sẽ ảnh hưởng tới ổn định của Bố Chính” Thành Hòa - Lê Văn Toản mày sầu mi khổ đứng dưới chắp tay mà than vãn.
Thực tế không chỉ hai Huyện Lệnh của Chính Hòa, Tòng Chất kêu than, mà tất cả quan viên trong Bố Chính châu đều kêu than dậy đất, trong thời gian qua họ dường như phải làm việc gấm hai ba lần bình thường.
Bố Chính lúc này đã tập hợp đến hơn vạn nhân công chia ra sửa đê cùng sửa thành nội.
Công việc là nhiều vô số kể, đúng lúc này thì Chính Hòa, Tòng Chất nhị Huyện tái tổ chức, lại thêm các Hương trấn bị trộn lẫn người khiến cho mọi thứ rối tinh rối mù.
Bố Chính thành nội lúc này thiếu nhân lực vô cùng, các quan lại dường như làm việc mất ăn mất ngủ mới có thể tạm thời ổn định thế cục.
“ A hả cái này… Lê - Thành Hòa, ngươi không thấy cái này trước mắt là chuyện vất vả nhưng về lâu về dài là cái rất lợi ích đâu.
Ngươi thử xem trước kia có tranh chấp thường là tại Hương trấn dùng dân gian lệ để giải quyết.
Nay đâu rồi, toàn bộ đều dựa theo một bộ Hình Luật của triều đình để phân định đúng sai.
Về lâu về dài thì đấy mới là sự khống chế hữu hiệu của Bố Chính Châu thành cho các địa phương.
Về phần các Huyện Lệnh, Huyện Thừa , Nha dịch vất vả ta biết, vậy đi phụ cấp thưởng tăng thêm gấp đôi, ủng hộ họ làm việc….” Ngô Khảo Ký không cho là đúng mà nói ra ý tưởng của mình.
Bên dưới Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên đăm chiêu cau mày suy nghĩ thâm ý của Ngô Khảo Ký.
Lý là vậy ý tưởng của Thành chủ đại nhân họ hiểu và cũng cảm thấy hợp lý.
Nhưng chính lệnh của Châu phủ đi xuống không hề thông thuận.
Trước đây các Hương trưởng có quyền lực rất lớn, nếu họ tuân theo chính lệnh mà động viên người trong Hương thì hiệu quả nhanh chóng vô cùng.
Nhưng lúc này trong Hương là năm bè bảy mảng, chính lệnh ban xuống cần thời gian rất lâu mới được thực hiện.
“ Đại nhân cao kiến thực sự hạ quan bái phục, nhưng gần đây 21 Hương trấn tình thế hỗn mang, chính lệnh ban xuống thường rất tốn thời gian mới có thể thực hiện được” Vũ Tường Yên là không dám dấu tình hình thực tế.
“Chậm chễ chính lệnh cũng là một cái nhược điểm, nhưng theo thời gian dân tình quen thói thì sẽ có chuyển biến.
Bố Chính tình hình các ngươi hiểu, nơi này Việt dân chỉ nhỉnh hơn Chiêm dân một đoạn.
Phía địa phương rất khó khống chế, kẻ xấu dễ thâm nhập.
Cái chúng ta cần lúc này là khống chế năng lực, gạt bỏ những mối nguy cơ tiềm tàng.
Tất nhiên phàm là một chuyện không thể trái phải đều ưng ý, có bỏ mới có được.
Trong thời gian ngắn cũng không có nhiều đại sự, do đó chính lệnh có chậm một chút cũng tạm chấp nhận được.
Chẳng qua quan viên sẽ vất vả hơn nhiều để thực hiện các chính lện của Châu Phủ, cần an ủi động viên họ, cần tiền cho tiền , cần người cho người.
Không nên để lạnh lòng kẻ sĩ…” Ngô Khảo Ký quyết đoán, việc này hắn đã nghĩ rất kĩ, tình hình Bố Chính không thể như trung tâm Đại Việt.
Nơi này dân cư hỗn tạp thế lực địa phương yếu đuối, là cơ hội tốt nhất để triệt để tái tổ chức.
Nếu như để thêm thời gian vài năm, đến khi các thế lực địa phương đủ hùng mạnh lúc đó cục diện đuôi to khó vẫy là không tránh khỏi.
Thà rằng mệt mỏi một lần nhàn hạ cả đời, tái cơ cấu lại các Hương trấn quyết phải làm.
“ Đại nhân dạy phải, chúng hạ quan sẽ hết sức cố gắng” Lê Văn Toản, Vũ Tường Yên đồng thanh thưa.
“ Chuyện tu bổ đê điều cùng sửa chữa nội thành tiến hành đến đâu rồi, có khó khăn hay vướng mắc gì không?” Ngô Khảo Ký quay lại một chút với những hạng mục quan trọng.
“ Bẩm đại nhân, cũng nhờ quyết định kịp thời của đại nhân giảm số lượng nhân công từ ba vạn xuống một vạn hai.
Chuyển từ toàn bộ đắp đê cao ba thước thành tu bổ trọng điểm những đoạn đê quan trọng cho nên thực tế vấn đề không quá lớn.
Nói thật hạ quan lúc đâu hoang mang vô cùng.
Nhân viên đắc lực bỗng chốc di rời một phần ba đến các huyện làm quan, trong thành đã chống trỗng năng lực người.
Nếu quả thực điều phối ba vạn nhân công thì chúng ta tất loạn….” Vũ Tường Yên tấm tắc khen là đúng, những ngày này hắn mệt như chó chết, cơm cũng chẳng ăn được mấy khối ngon, ngựa không dừng vó mà chạy khắp nơi.
Nếu thực sự ba vạn nhân công thuê mướn cần quản lý chắc hẳn không loạn là không thể.
“ Bẩm đại nhân.
Đê Sông Linh Giang có bốn đoạn cần tu bổ trọng tâm tổng cộng dài 8 dặm, nơi quan trọng nhất là ngã ba sông Côn và Linh Giang hợp nguồn.
Nơi này có 3 ngàn người mới vừa tụ hợp được trong hai ngày và bắt đầu khởi công nhưng tốc độ thực rất nhanh chóng.
Hạ quan cho rằng chỉ cần 4 – 5 ngày sẽ hoàn thành” — QUẢNG CÁO —
“ Đoạn thứ hai chính yếu đó là đoạn Cồn Khải nơi thượng nguồn nhanh Linh Giang có dấu hiệu lắng đọng phù sa quá nhiều gây nghẽn đong chảy.
Hạ quan phân phó 2 ngàn người tiến hành nạo vét cùng đắp đê hai bên bờ.
Thủy binh sư phối hợp và giúp đỡ nên tốc độ rất nhanh, đồ chừng 3 ngày nữa sẽ hoàn tất công việc.”
“ Hai đoạn đê còn lai cũng không quá quan trọng cho nên sau khi hoàn thành những nơi quan trọng thì hạ quan sẽ cho tiếp tục khởi công”
“ Riêng việc kến tạo thủy doanh nơi của Sông Linh giang thì cần khá nhiều thời gian.
Việc đào hơn 4 mẫu đất không phải ngày một ngày hai có thể, điểm không tốt đó chính là mùa này mưa lớn bất chợt, nếu mưa lên rồi thì công trình phải dừng, do đó hạ quan chỉ dành 500 nhân công để vận dụng nơi này.”
“ Số còn lại gần 5 ngàn dân công có tay nghề xây dựng hạ quan cho bố trí xan lấp mặt bằng xung quanh ngoại thành Bố Chính theo bản đồ của đại nhân cung cấp.
Ý của hạ quan đó là cần tạo tốt nơi ở mới cho dân nội thành, di rời họ đến nơi ở an toàn cho mùa mưa bão mới tiến hành từng bước cải tạo nội thành”
Lê Văn Toản từng chút một theo thứ tự bẩm báo.
Hắn là một cái năng lực quản lý người khá mạnh.
Việc điều phối lương thực, vật tư, tính toán không sót.
Hăn chỉ có điểm yếu là không hiểu quá về xây dựng, nhưng chuyện này có các thợ xây lành nghề làm tư vấn.
Cho nên Ngô Khảo Ký khá tin tưởng sử dụng hắn.
Vũ Tường Yên thì nghiêng về mặt pháp chính, hắn là cái người hiểu rõ Hình Luật để hắn đi quản lý trật tự trị an đúng là không tồi.
Ngô Khảo Ký cũng rủ thầm may mắn thu phục được hai tên này thành tâm làm việc, nếu không chắc chắn các kế hoạch của hắn sẽ rối loạn hết thảy.
“ Khá tốt, nếu như ngươi có thời gian thì viết một bản báo cáo ngắn lên, cùng những đề xuất, kể từ đó bản quan có thể xem xét mà không bị quên nhớ làm hỏng chuyện” Ngô Khảo Ký hài lòng vui vẻ một đoạn.
Ít nhất hắn có thể thấy được một chút phương hướng tương lai rồi.
“ Dạ phải thưa đại nhân” Hai tên Thành Hòa và Thành An quan chức cho là phải sau đó lui xuống.
Họ còn có quá nhiều công chuyện đâu, không thể ngồi đây mà tán dóc với thành chủ lâu cho được.
……………………….
“Bẩm đại nhân có Quản Tửu Xưởng Đỗ Thị cầu kiến…” Đúng lúc này lính canh lại hấp tấp vào báo tin.
Những ngày này người cầu kiến đại nhân là liên tục.
Họ chạy thông báo cũng thấy mệt lử rồi.
“ À hả, cho thị vào”
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Thị ở đây là Đỗ Thị Hồng Thắm vợ của Đỗ Tùng thân binh, ả chính là được phong Quản Xưởng Tửu, thực tế làm việc lúc này trong tửu xưởng đều là gia quyến của thân binh Ngô Khảo Ký.
Việc nấu tửu cần cẩn thận tỉ mỉ, nói chung thích hợp hơn với nữ giới.
Lúc này đám thân binh ruộng đồng được ban phát tất cả đều cho tá điền thuê cấy, họ chỉ thu tô mà thôi.
Nấu tửu mới là thu nhập chính của đám thân binh gia đình