Nhóm quân đội thứ 3 tức là Sương binh, hay còn gọi là Châu binh, Phủ Binh, Lộ binh tùy theo từng địa phương.
Đây là lực lượng binh sĩ chiêu mộ từ nhân gian.
Việc đi lính tòng quân là có chính sách bắt buộc ở Lý triều.
Lý Triều ban bố lệnh hoàng sách cùng chính lệnh “Ngụ Binh Ư Nông”.
Hoàng sách có nghĩa là nam đinh mọi tầng lớp đều phải được ghi chép vào Hoàng sách, ngay cả tư binh, gia tướng của thế gia cũng không ngoại lệ.
Kẻ nào trái lệnh tức là phản nghịch.
Ở Đại Việt không có việc dấu giếm tư nô hay ẩn tàng tư binh.
Việc đấu đầu đinh trốn thuế là cực nặng ở Đại Việt và ngang với tạo phản, ngay cả các thế gia cũng không dám làm điều này.
Điều này có khác với các thế gia ở Tống Triều, họ ẩn giấu đi tư nô không báo cáo để tránh thuế cũng như ẩn tành thực lực.
Ngụ binh ư nông đó chính là toàn bộ tranh tráng Đại Việt đến tuổi 13 sẽ phải được đào tạo quân sự bán thời gian, bán thời gian làm nông.
Đến khi đất nước có chiến tranh có lệnh triệu tập thì toàn bộ nam đinh Đại Việt chỉ cần cầm lên gươm đao là có thể trở thành chiến sĩ.
Phong trào võ công học tập trong dân gian Đại Việt quả thực mạnh mẽ vô cùng.
Điều này trái ngược với quốc gia lân bang là Tống triều.
Tại Tống triều tuy rằng đông đúc giàu có nhưng đa phần lại là Nông dân người.
Người đi lính chiếm số lượng không cao.
Trong dân gian thì nước Tống trọng văn ức võ vì triều đình sợ hãi các vùng làm loạn.
Ước tính dân số toàn Đại Việt lúc này chỉ có 4-5 triệu, người Tống thì 80-90 triệu người, Nhưng vì chính sách Ngự binh ư nông toàn dân giai binh nên từ thời Đinh Lê đến Lý triều người Đại Việt chưa từng ngán ông hàng xóm to lớn xấu bụng phương Bắc.
Vốn dĩ khi nhậm chức tại đây thì số lượng Sương binh Bố Chính sẵn có 500, đây là số quân thường trực và mang tính “ chuyện nghiệp” nhất tại Bố Chính.
Nhưng vì mật thư của mẫu thân mà trong một tháng Ngô Khảo Ký tăng thêm 700 sương binh và gấp rút tập luyện.
Ngoài ra tại các hương trấn thì có dân binh phòng ngự, tác dụng như cảnh sát thời này, và cũng làm nhiệm vụ tuần tra canh gác khi nông nhàn.
Số lượng này có thể chuyển thành sương binh khi cần, Nếu tính tổng số hương làng trấn huyện thì con số này nhiều và biến động.
Nhưng thực tế nhóm lớn và có chất lượng nhỉnh hơn một chút là 500 hương binh phân bố ở ba huyện thành Chính Hòa, Đặng Gia, Tòng Chất .
Nói về chất lượng 700 tân sương binh và kể cả 500 “lão binh” Bố Chính thì chất lượng không thể khen là tốt, chính sách ngự binh ư nông toàn dân giai binh của Đại Việt là tính từ Nghệ An tới đồng bằng Bắc Bộ, khu Đông Bắc cùng một phần Tây Nam.
Chính sách này không đúng với một vài vùng như Quảng Nguyên, Lạng Châu, Lôi Động … các vùng biên trấn phía bắc , Tây Bắc… bởi vì các nơi này trên danh nghĩa thuộc về Đại Việt nhưng thực tế các vùng này đứng đầu là các tù trưởng dân tộc được Lý Triều phong quan tước.
Có thể mô tả quan hệ của chúng cùng Triều đình Lý Triều là một liên minh lợi ích chính trị, kinh tế được duy trì bời quan thệ thông hôn cùng lợi ích chính trị, kinh tế được đảm bảo bới sức mạnh quân sự Nhà Lý có tính răn đe.
Nhưng các vùng này có sự độc lập nhất định và nhiều chính sách triều đính Lý sẽ không được thực thi nơi này.
Đối với Bố Chính, Ma Linh, Địa Lý thì không có tình trạng cát cứ phân quyền rõ rệt, nhưng nơi này vốn dĩ nước Chiêm chiếm đóng và vừa phải cắt đất cho Đại Việt cách đây vài năm.
Chính vì vậy Ngụ binh ư nông, toàn dân giai binh ở đây là chưa phổ biến , hay nói cách khác là phổ biến nhưng chưa sâu sắc.
Sức chiến đấu của người nơi này rõ ràng kém hơn các vùng khác của Đại Việt một tầng thứ.
Do không được đào tạo quan sự hóa từ nhỏ nên Sương quân Bố Chính trong 1 tháng tập hợp không thể ra dáng ra hình, sức chiến đấu thấy đáy.
Thêm vào đó tư tưởng của người dân Bố Chính hỗn tạp.
Từ xưa vùng đất này lúc thuộc Chiêm lúc thuộc Việt, dân cư nơi này hỗn huyết pha tạp của Việt Chiêm hai tộc cho nên lung lay vô cùng, bảo họ thời gian ngắn tinh thần dân tộc hi sinh chiến đấu cho Đại Việt đó là điều không thể.
Tổng kết sương quân Bố Chính yếu cả mặt thể chất, thua về mặt kỷ luật, kém về mặt tư tưởng.
Một nhánh quân vô cùng tồi.
Ngô Huy Tuấn vô cùng thất vọng với nhánh quân đội này, nhưng điều kiện thực tế chỉ để hắn phải chấp nhận không có cách nào khác.
Về mặt nhân tài dưới trướng thì Ngô Khảo Ký cũng không thiếu người tài ba, nói chung tài ba ở đây cũng chỉ mang tính chất tốt hơn người thường một chút mà không phải xuất sắc đặc biệt.
Hai người nổi bật trong hàng ngũ của Ngô Khảo Ký bao gồm Ngô Tam và Đỗ Liễm.
Hai người này không phải xa lạ chính là hai trung niên nhân một người mặc võ phục một người mặc văn phục đứng trước giường Ngô Khảo Ký khi hắn gặp chuyện trước đây.
Hai người này trạc tuổi tứ tuần và chính là lão nô trong nhà Ngô gia cũng như Đỗ gia.
Ngô Tam từ năm 20 tuổi đã được phân nhiệm vụ bảo vệ nhị công tử Ngô Khảo Ký, hết thảy hơn 20 năm ông luôn kề kề bên Ngô Khảo Ký với chức trách bảo vệ cũng như hỗ trợ mọi thứ vị Nhị công tử này cần.
Ngô Tam không tầm thường, ông là một cái gia đinh được tuyển chọn gắt gao trong hang ngàn gia đinh của Ngô gia và phân nhiệm vụ đi theo Ngô Khảo Ký ngay từ khi hắn trào đời.
Đây cũng là đặc điểm chung của thế phiệt Đại Việt lúc này, điều này được ảnh tưởng từ truyền thống thế gia Trung Hoa người.
Ngô Tam trong nhà xếp thứ 3 nên được đặt một cái tên đơn giản, vốn dĩ ông không có họ nhưng sau khi theo hầu Ngô Khảo Ký thì được ban gia chủ họ tính Ngô.
— QUẢNG CÁO —
Đặc điểm của Ngô Tam đó chính là thật thà, chất phác, tính tình cẩn thận và đặc biệt cung mã thành thạo, thiện hành quân đánh trận.
Ông đã theo hầu cụ Ngô Thường Hiến trong nhiều trận chiến cho nên kinh nghiệm xa trường là không tầm thường.
Người thứ hai đó chính là Đỗ Liễm, người này vốn dĩ là thân vệ của Đỗ thị, theo nàng về tới Ngô gia với hình thức của hồi môn.
Đỗ Liễm phục vụ Đỗ thị hai mươi năm nhưng thực tế ông được phân đi chăm sóc Ngô Khảo Ký từ khi hắn trào đời.
Đỗ Liễm cũng thuộc dạng cung mã thành thạo như bao thân binh khác, nhưng đây không phải là thế mạnh của ông.
Tính cách Đỗ Liễm trầm liễm nhưng tinh tế, đầu óc linh hoạt, trung thành hết mực nên được Đỗ thị rất tin dùng.
Đỗ Liễm hiểu rõ văn chương phật pháp là một cái tri thức gia nô.
Am hiểu cả nông nghiệp, và thương nghiệp, đây là điển hình một cái quản gia tiêu chuẩn.
Cả hai người này đều theo hầu Ngô Khảo Ký từ khi hắn còn đỏ hỏn, cho nên tình cảm thâm hậu vô cùng.
Nếu để so sánh thì thâm tâm họ ngoài con Ngô Khảo Ký là chủ tử thì còn có mối tình thâm con cháu.
Tức là họ coi Ngô Khảo Ký như con của mình mà bảo bọc đối xử.
Tất nhiên con ở đây không có nghĩa thực chất coi họ là cha Ngô Khảo Ký là con, đó là phạm thượng.
Đây chỉ là phép so sánh khập khiễng về mối tình thâm giữa chủ tớ bọn họ.
Quan hệ giữa Ngô Tam và Đỗ Liễm vừa là cạnh tranh vừa là bằng hữu, cạnh trạn vì cùng chung một chủ tử nên họ dĩ nhiên ai cũng muốn mình được quan tâm ưu ái hơn.
Nhưng bằng hữu vì họ biết đời này họ không tách nhau ra cho được có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.
Đặc biệt Ngô Tam và Đỗ Liễm còn có quan hệ thông gia.
Con trai cả của Ngô Tam là Ngô Văn Vũ cưới con gái lớn của Đỗ Liễm là Đỗ thị Hoa.
Mà con trai Đỗ gia Đỗ Tùng lại cưới con gái nhà Ngô tam là Ngô thị Diêu.
Nói chung quan hệ của họ rất lằng nhằng rắc rối nhưng tổng kết lại đó chính là cạnh tranh sòng phẳng không âm mưu quỷ kế cùng phục vụ một chủ Ngô Khảo Ký.
Lòng trung thành của bọn họ thì không phải bàn, ngay cả khi Ngô Khảo Ký chán nản chơi bời phá phách khiến cho cả gia tộc Ngô gia không chịu nổi mà thất vọng thì họ vẫn không hết niềm tin vào chủ tử.
Bên dưới hai người Ngô Tam và Đỗ Liễm chính là một đám con cháu của hai người này, thực tế bọn trẻ thanh niên đều là bạn nối khố của Ngô Khảo Ký, cùng nhau lớn lên nên tình cảm thâm hậu vô cùng.
Ngô Văn Vũ, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Tùng , Đỗ Bách, Đỗ Siêu, Đỗ Mạc tuổi tác lớ nhất cũng mới 25 tuổi nhỏ chỉ có 16 tuổi.
Bọn họ đều quây thành một nhóm mà trung tâm vòng tròn là Ngô Khảo Ký.
Đám này cung mã thành thạo như bao thân binh khác nhưng cũng biết qua thư từ văn chương, nói chung trong xã hội cổ đại này, nhóm người trên thuộc lớp tài năng và cốt cán của gia tộc cũng như triều đình.
Thành Bố CHính nằm cạnh bờ bắc sông Linh Giang ( sông Gianh ngày nay ở tỉnh Quảng Bình) cách tầm 5 dặm, Bố chính thành là một thành đất gạch, quy mô là một thành cỡ chung không có nội thành chỉ có một lớp ngoại thành với chiều dài mỗi cạnh 500m hơn kém.
Lúc này phủ thành chủ Bố Chính thành đã tụ tập đông đủ những nhân vật quan trọng nhất của Châu Bố Chính.
Châu mục kiêm Tứ Sương chỉ Huy Sứ Ngô Khảo Ký, các thân tướng Ngô Tam , Đỗ Liễm, Ngô Văn Vũ, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Tùng , Đỗ Bách, Đỗ Siêu, Đỗ Mạc.
Tất nhiên những người này không có quan chức trong người nhưng lại nắm thực quyền tại Bố Chính, đó chính là lý do họ có mặt nơi này.
Nhưng việc quan chức chắc chắn cũng không xa, những vị trí trống tại Bố Chính triều đình dĩ nhiên sẽ chờ tiến cử từ Ngô Khảo Ký đây chính là thông lệ của Đại Việt thời Lý đối với các địa phương quản hạt.
Ngô Huy Tuấn ngồi yên vị nơi chủ tọa ánh mắt như điện mà liếc nhìn từng nhân vật lần lượt yên chỗ.
Nếu chỉ là một cái thanh niên chưa ráo máu đầu là sinh viên y khoa thời hiện đại thì hắn có lẽ sẽ bối rối với tràng diện hiện tại, nhưng lúc này con người ngồi đây là tổng hòa hai linh hồn một chính một phụ.
Cái Ngô Huy Tuấn không hoàn toàn còn là Ngô Huy Tuấn, cái