Mấy ngày này khung cảnh cầm sắt hài hòa giữa thành chủ Ngô Khảo Ký và Lý Công Công không còn nữa.
Cho dù Ngô Khảo Ký không có nuốt lời về vụ 100 lượng bạc kính biếu Lý Công Công , nhưng quan hệ của họ cực kỳ không ổn.
Ngô Khảo Ký giống như là vì chuyện mất mặt tối hôm đó mà trở nên lạnh nhạt với Lý Công Công vô cùng.
Trong căn phòng của mình Lý Công Công rút ra một cuốn sổ nhỏ bên trong đã chi chít chữ mà viết thêm vào hai dòng.
Lòng dạ hẹp hòi, suy nghĩ thiển cận.
Xong việc hắn lẩm bẩm gì đó trong mồm rồi cẩn thận gập cuốn sổ cho vào ngực áo.
Đúng lúc này cánh cửa phòng Lý Công Công vang lên tiếng gõ dồn dập.
“ Lý Công Công, ngài có đó không, ta Ngô Khảo Ký đây…” tiếng của Ngô Khảo Ký từ bên ngoài vọng vào giọng điệu khá vội vã.
“ Ai ui Ngô Tri Châu chờ chờ, Tiểu đến ngay….” Lý Công Công giọng điệu giống như vội ra mở cửa nhưng hắn thực chất vẫn ngồi trên giường phủi phủi nếp nhăn trên áo sau đó từ từ lười nhác chuyển mình đứng lên.
“ Lý Công Công chuyện lướn không xong, Ngô Tam, Đỗ Liễm lầm ta, bọn chúng thua trận rồi, ta ngay lập tức phải đem quân ứng cứu.
Chuyến này ta không thể về kinh một cách nhanh chóng được… ta đến đây để báo Lý Công Công chờ ta thêm một vài tuần một tháng, e rằng trận này khó đánh.” Ngô Khảo Ký vẻ mặt bàng hoàng lo lắng báo tin xấu.
“ Ai ui phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ.
Cuối năm đã đến, trước Tết không hồi kinh thì….” Lý Công Công cũng hoảng cả lên đi đi lại lại than vắn thở dài.
“ Hay là thế này, chuyện ta về kinh thành cũng là chuyện chia cổ tức Tửu Xưởng mà thôi.
Ta viết ra một cái phương án nhờ Lý Công Công đưa về cho Thái Hậu cùng các vị đại gia.
Như vậy là vẹn cả đôi đường có phải không?” Ngô Khảo Ký cũng vẻ mặt bất lực làm ra quyết định.
“ Chuyện này nhưng mà khó… Thái Hậu trước khi đi căn dặn chỉ có Ngô Tri Châu tận mặt nói chuyện thì cổ phần chuyện mới xong được…” Lý Công Công càng trở nên khó khăn hơn.
“ Cái này vô phương, giặc đánh đến nơi rồi, ta một cái thân Tri CHâu làm sao bỏ xứ mà đi được.
Ta có muốn ăn chơi đi chăng nữa thì cũng phải có gia để ăn chơi.
Nay giặc đánh đến tận gia rồi ta còn không nỗ lực thì cái gia này cũng tan hoang a.
Công công thông cảm, ta sẽ cho Thái Hậu một cái thuyết pháp… ngươi chờ đó..” Ngô Khảo Ký nói rồi mặc kệ Lý Công Công đồng ý hay không cứ vậy mà quay người bỏ đi.
Ngô Khảo Ký đi rồi thì vẻ mặt của Lý Công Công thay đổi một trăm tám mươi độ.
“ Hừm cái giống gì đâu.
Tướng lãnh bên dưới không đoàn kết chia hai phe, còn dám chia quân cho hai người mang đi, lại không phân chủ thứ.
Mẹ nó không thua mới là lạ.
Ngươi đem quân đi chắc phỏng có ích lợi?” Lý Công Công khịt mũi coi thường và cũng có phần thỏa mãn khi Ngô Khảo Ký gặp khó.
“ Lý công công, Lý công công … ngươi đây rồi.
Đây là hai phong thư ta dâng lên Thái Hậu kể rõ sự tình.
Ngươi mang về là được.” Ngô Khảo Ký một lát sau lại xuất hiện, trên tay hắn là hai phong thư môt phong có gắn cả sáp ong cẩn thận làm bảo đảm.
— QUẢNG CÁO —
“ Thứ này là..” Lý công công tỏ vẻ khinh ngạc cùng tò mò đôi chút.
Ngô Khảo Ký ghé sát vào tai của Lý công công mà thì thầm.
“Phong thư thứ nhất đó là ta trình bày lý do khó khăn ta không về được Long thành.
Phong thư thứ hai đó chính là bí phương nấu Ngọc Lộ Tửu ta dâng lên Nương Nương cùng hoàng gia.
Đây là ta hiếu kính Nương Nương.
Cái này phương pháp giờ chỉ có ta và phong thư này rõ ràng, Công công nhớ giữ cẩn thận, nếu có sơ suất lộ ra ngoài thì ngươi hiểu chuyện gì xảy ra rồi đó.”
Lý công công giật mình đánh thót mà rơi xuống đất cả hai phong thư.
Ngô Khảo Ký vội vã cúi xuống nhặt lên hai phong thư phủi phủi bụi rồi nhét vào ngực áo của Lý công công.
“ Lý công công, người cẩn thận một chút, ta nhưng mà biết thiên hạ đối với thứ này nhưng đang phát cuồng.
Ngươi mang được thứ này về cho Nương Nương thử nghĩ phong thưởng sẽ bao lớn.
Nói thật ta muốn tự tay dâng lên Nương Nương nhưng không thể a.
Giặc đến cửa nhà rồi…” Ngô Khảo Ký tỏ ra sốt sắng lắm rồi.
“Ngô Tri Châu cái này Tiểu cẩn thận, cẩn thận ngài yên tâm ta sẽ tận tay giao cho Nương Nương Thái Hậu.
Tiểu sẽ hết sức nói tốt cho đại nhân, người yên tâm … yên tâm lên đường đánh giặc giữ nhà” Lý công công cũng tỏ ra hết sức xúc động như hai người là anh em bằng hữu thâm tình của nhau vậy.
Ngay trong buổi Lý công công điểm danh người hầu cận lên thuyền ngược Bắc về Long thành.
Chủ nhà đã đem quân đi đánh trận, hắn ở lại gia người ta thực không tiện chút nào.
Quan trọng nhất đó chính là Lý công công nóng lòng hồi kinh a.
Tuy lần này đi sứ có chút khó chịu nhưng thực tế lợi ích là vô cùng lớn.
Ví như 100 lượng bạc trong tay nải, ví như bí phương trong ngực áo.
Lý công công hắn có nằm mơ cũng không hiểu được thiên đại công lao này từ đâu mà rơi xuống đầu.
“ Phải nói rằng Ngô gia tiểu tử là thiên đại thằng ngốc, vừa tự phụ, vừa ngu ngốc, hẹp hòi và háo sắc, thật không hiểu nổi người như hắn sao lại có vận may bậc này”.
Lý công công thầm nhủ.
Việc dâng lên bí phương này chỉ có thể trực tiếp dâng lên mới tính là công lao, nhờ người dâng lên tất nhiên vẫn là có công nhưng ý nghĩa nó khác nhiều.
Những việc liên quan tới tình nghĩa, công lao thì nhất thiết nên mặt đối mặt thì sức nặng sẽ lớn hơn, trừ khi ngươi làm từ thiện thì không cần phải ra mặt.
Ví dụ như ở một nơi nào đó các mạnh thường quân đóng góp từ thiện cho người thiên tai.
Họ là không cần lộ mặt vì họ coi đó là từ thiện.
Còn cai người lộ đại diện lộ mặt thì sẽ viết lên một cái bảng là “ NS abc từ thiện đồng bào..” chưa bao giờ thấy dòng chữ “ NS abc đại diện các mạnh thường quân hỗ trợ đồng bào..” ( lan man tí).
Tương tự ở đây Lý công công khi về đến kinh thành thì nội dung câu chuyện chỉ có hắn và Ngô Khảo Ký.
Hắn chỉ cần bẻ lái một chút nói rằng mình đã vất vả thuyết phục Ngô Khảo Ký ra sao để tên này giao ra bí phương.
Từ một cái hành động tự nguyện thành một cái hành động là bị thuyết phục mới giao ra.
Công lao dĩ nhiên bị chia đến rối tinh rối mù.
Nghĩ đến đây Lý công công vừa vui mừng hạnh phúc vừa cảm khái Ngô gia tiểu tử thật ngu quá thể.
Trong lúc này Ngô Khảo Ký dẫn theo 300 thân binh trùng trùng điệp điệp chiến mã một màu dọc theo Linh Giang tiến về thượng nguồn.
Đúng lúc này phía sau có thám báo dục ngựa chạy vội về phía trước.
“ Đại nhân có tin báo”
“ Cho hắn lại gần” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho đám cận vệ lui ra.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký cầm lấy mật hàm trong tay đọc qua một lượt sau đó nhíu mày mà nói “ Ngô Văn Vân, ngươi cầm theo lệnh bài của ta quay lại Bố Chính, tập hợp 100 thân binh quân dẫn theo Ngô Khảo Ký, Vũ Tương Yên cầm xuống Trung Văn Phúc, Lê Hữu Ý.
Người nhà bọn họ cũng giam lỏng đứng lên.
Tra cho ta bọn họ đã nói gì với tay chân của tên Thái giám kia”.
Ngô Văn Vân dạ vang dẫn theo mười người bảo vệ tách đoàn ngược về Bố Chính.
Đoàn kỵ binh lại tiếp tục lê đường tiến về thượng du phía Vân Sơn.
Người Môn ở đây binh biến không giả trân.
Vốn dĩ Ngô Tam, Đỗ Liễn dư sức khống chế tình hình, nhưng màn kịch đã dăng ra thì Ngô Khảo Ký phải diễn cho đúng.
Vốn dĩ Lý thái giám đi rồi thì Ngô Khảo Ký quay về cũng được, nhưng tại Vân Sơn có phát hiện thú vị cho nên Ngô Khảo Ký quyết định lấy giả làm thật tự mình tiến đến.
Hắn là rất quan tâm đến thứ kia a.
80 dặm đường, với thời hiện đại oto chỉ mất 45 phút đồng hồ.
Ngô Khảo Ký mang theo kỵ binh dòng rã từ sáng ngày thứ chất tới chiều muộn ngày thứ hai mới tới được Hương Vân.
Nơi này Ngô Tam, Đỗ