Bản Ro, phía tây Bố Chính thành cách đường chim bay tầm gần trăm dặm đường.
Lúc này nơi đây đã trở thành đại bản doanh của Bố Chính quân.
Người dân Bản Ro đã di tản lên núi từ lâu nên thực tế nơi này là bỏ hoang.
Trận chiến này Bố Chính quân không những hốt được con cá lớn là hoảng tử Jayavirahvarman II thực tế một số tù trưởng các bộ lạc người Môn trên núi rải rác xung quanh đây cũng bị hốt mấy người.
Còn một số trực tiếp bị giết trong chiến trận thì Ngô Khảo Ký cũng không biết và cũng lười điều tra.
Một đêm yên lành đi qua, doanh khiếu không có xảy đến, nói chung là vạn hạnh.
Ngày thứ nhất sau cuộc chiến khốc liệt mà không có doanh khiếu thì cũng không cần quá lo lắng nữa.
Tại một căn nhà sàn bề ngoài bình thường như bao căn nhà sàn khác ở Bản Ro, nhưng xung quanh nó là từng hàng lính canh gác rất nghiêm ngặt.
Đây là một căn nhà sàn đặc biệt.
Từ xa Ngô Khảo Ký dẫn theo một đám cận vệ quân bước đến.
Đám lính canh gác nghiêm người giơ tay lên chào.
Đây là điểm đặc biệt của Bố Chính quân, khi binh sĩ đang làm nhiệm vụ thì bỏ qua cách chào chắp tay cúi người mà Lý triều đang dùng, thay vào đó là đứng nghiêm chỉnh giơ tay áp vào ngực trái mà chào, nghi thức này là Ngô Khảo Ký nghĩ ra, vốn dĩ hắn muốn làm nghi thức chào theo quân đội hiện đại, nhưng mặc giáp Lorica Segmentata khó thực hiện động tác này nên hắn cải biên thành giơ tay ôm lấy ngực trái mà chào, ý nghĩa thì hắn bịa đặt là thể hiện quyết tâm quả cảm cùng trung thành.
Ai tin thì tin không tin thì thôi.
Ít nhất vẫn có quân đội nghiêm túc lễ nghi mà bỏ đi những thứ rườm rà.
Ngô Khảo Ký cùng đám cận vệ quân cũng đưa tay lên ngực trái đáp lễ mà đi vào bên trong căn nhà này.
Giữa căn nhà là một cái cũi gỗ lớn có nhốt một người đàn ông vạm vỡ da ngăm đen.
Người này không ai khác đó chính là Jayavirahvarman II người tự xưng hoàng tử xứ Angkor.
Điều kiện đối đãi cho vị hoàng tử Jayavirahvarman II này không tệ, hắn được bố trí một căn giường có chăn đệm đàng hoàng, thức ăn là đầy đủ.
Ngay cả vết thương bị bắn nơi chân cũng được cứu trị băng bó cẩn thận.
“ Xin chào hoàng tử Jayavirahvarman II , ngươi đã bình tĩnh để có thể nói chuyện cùng ta sao?”
Tất nhiên người phiên dịch bên cạnh không hề chậm trễ mà phiên dịch ý tứ của Ngô Khảo Ký.
Jayavirahvarman II ngồi đó thâm trầm mà chán nản, gương mặt râu ria của hắn vẫn tỏ ra là một kẻ hung hãn và ranh mãnh.
Nhưng hắn chỉ là một mãnh thú bị thương bất lực và bị nhốt như khỉ nhơi này thôi.
— QUẢNG CÁO —
“ Ngươi chính là mặt nạ Siva người?” Jayavirahvarman II mở miệng đáp, giọng nói của hắn đầy đủ mệt mỏi cùng chán trường.
“ Mặt nạ Siva?” Ngô Khảo Ký có phần bất ngờ vì so sánh thú vị này.
“ Kẻ đeo mặt nạ, kẻ đại diện cho chiến tranh cùng hủy diệt” Jayavirahvarman II lầm bầm.
Thực tế Ngô Khảo Ký không hiểu về tôn giáo của người Chăm ở Chiêm Thành và người Khmer ở Angkor, họ khởi nguồn đều là tôn giáo Ấn Độ, nhưng qua đến những vùng này thì gốc giáo lý đã bị thay đổi khá nhiều do pha trộn học thuyết tại bản địa cùng bị ảnh hưởng bởi xã hội, bối cảnh riêng nên tạo ra khác biệt.
Trong khi người Chăm coi Siva là thần tối cao đại diện cho cả hủy diệt và sáng tạo, hủy diệt đi cái xấu xa sáng tạo nên sự hạnh phúc cùng tươi sáng thì ở Angkor có một luồng tư tưởng khác, Siva thần ở đây nghiêng nhiều hơn về hủy diệt và chiến tranh.
Có thể nói đối với người Khmer ở Angkor thì Siva chính là đại diện cho thần chiến tranh.
Chỉ cần nhìn những bức tược điêu khắc Siva ở Chiêm Thành và Angkor đã thấy sự khác biệt rõ ràng của hai luồng tư tưởng này.
Thần Siva Chăm với thần Siva Khmer Angkor có những nét tương đồng như mắt mở to, mũi nở rộng.
Tuy nhiên, nhìn dưới góc độ mỹ thuật, thần Siva Chăm có nét hài hoà, tinh tế gần với đời thường, tư thế thường là ngồi xếp bằng gương mặt hòa ái, không giống như thần Siva Khmer Angkor mặt dữ tợn, nét mặt và thân không cân đối, thường là trên tay cầm vũ khí với những điệu múa như võ thuật trong chiến trận.
“ Coi là vậy đi.
Ngươi là hoàng tử Angkor tại sao phải chạy đến nơi này, vì sao cố tình gây chiến với quân Đại Việt của ta?” Ngô Khảo Ký bỏ qua vấn đề Siva, tên này nghĩ thế nào tùy, hắn không cần quan tâm.
“ Ta là con trai của Jayavirahvarman I, Vua của các vị vua Angkor, cha ta bị kẻ phản bộ Suryavarman mưu hại.
Ta phải lui về làm Vương quốc Sri Kottabun.
Nhưng khi Suryavarman I chết rồi các quốc vương tranh nhau ngai vàng Vua của các vị vua.
Suryavarman II đánh bại đội quân của ta và ta phải chạy về Chiêm Thành vì Chiên thành tướng quân Paramabhodistava cưới chị gái của ta cho nên ta muốn tìm hắn giúp đỡ.
Ta không ngờ vùng đất này rơi vào tay quân Đại Việt.
Ta tấn công làng mạch vì thiếu lương thực…”
Jayavirahvarman II cũng không dấu diếm gì mà kể hết về hoành cảnh của hắn.
Thật ra hắn lúc này dấu diếm thì có tác dụng gì, vương quốc Sri Kottabun ( Một tiểu quốc thuộc đế chế Angkor của người Khmer nay thuộc Lào) của hắn đã bị đánh bại.
Số quân đội ít ỏi tinh nhuệ cuối cùng của hắn bị đồ sát đến phân nửa, số còn lại tan tác không biết đi nơi đâu, tiền tài thì bị thu hết cả.
Hắn còn gì để mất nữa đâu, thà đối phương hỏi gì hắn thành thật đáp lời có khi tránh được nỗi khổ da thịt.
Đôi khi còn có thể cầu sinh giữ lại tính mệnh.
Chuyện cũng đơn giản.
Đầu thế kỉ thứ 10 thì Khmer người vẫn chưa là một thế lực hùng mạnh trong vùng, Nói chung đây gọi là thời kì rối loại lần thứ nhấ của của người Khmer sau khi Yasovarman I qua đời.
các thế lực đánh nhau liên miên để có thể tranh dành ngôi Vua của các vị vua.
Phải đến khi Jayavarman V lên ngôi thì người Khmer mới đi vào thịnh vượng và phá triển một giai đoạn ngắn.
Nhưng sau khi Jayavarman V qua đời, người Khmer lại tiếp tục đánh nhau để dành ngôi Vua của các vị vua.
Đây là kết của của việc cát cứ phân quyền.
Vua Udayadityavarman I chiến thắng vừa lên ngôi đã bị cha của Jayavirahvarman II lật đổ, cho nên Jayavirahvarman II xưng hắn là hoàng tử Angkor cũng không sai.
Rồi Cha của Jayavirahvarman II bị Suryavarman I lật đổ rồi giết chế, anh em hắn cũng chết cả, chỉ mình hắn là đứa con út chạy về được Vương quốc của gia tộc là Sri Kottabun.
Đến đây Suryavarman I vì ổn định các tranh cháp cũng thế lực rắc rối đan xen cũng không đem quân tấn công Sri Kottabun.
Sri Kottabun thuần phục Angkor trở thành tiểu quốc như cũ.
Nhưng Suryavarman I chết rồi thì chiến loạn khắm nơi lại diễn ra.
Jayavirahvarman II ngấp nghé tập hợp quân đội quay lại Angkor muốn phục hận thì bị Suryavarman II đánh bại sau đó cong đít chạy qua Chiêm Thành cầu anh rể giúp.
Suryavarman II dí theo không bỏ.
Jayavirahvarman II chạy qua Bố Chính vì tưởng đây vẫn thuộc Chiêm Thành và là nơi tiếp giáp với Sri Kottabun.
Cuối cùng là rơi vào tay của Ngô Khảo Ký.
Ngô Khảo Ký nghe thì đã hiểu, nói chung là có hiểu hay không cũng vậy, chuyện người Khmer quá phức tạp, con ông đánh con tôi, cháu ông đánh chú tôi loạn xà ngầu, cái vùng này chiến tranh liên miên tranh chấp ngai vàng nên hắn chẳng cần hiểu nhiều.
Chỉ biêt tên này là vua của vương quốc Sri Kottabun kế bên Bố Chính, vì tranh chấp quyền lực thua mà bị người ta hốt cả ổ rồi chạy qua đây.
Vấn đề dễ hiểu nhưng Ngô Khảo Ký rất có ấn tượng với cái tên Sri Kottabun và khi vực cạnh Bố chính này.
Vì nơi đây tại thời hắn sống có một cái sự kiện rất lớn liên quan.
Mà Ngô Khảo Ký nhớ mang máng hắn trong một lần du lịch Lão đã đi qua vùng này cũng vì tò mò sự kiện trên.
— QUẢNG CÁO —
“ Sri Kottabun… Sri Kottabun cái tên nghe quen nè….
Sri Kottabun….” Ngồi đó lẩm nhà lẩm nhẩm khiến cho Jayavirahvarman II cũng cảm thấy hồi hộp không thôi.
“ Jayavirahvarman II, ta thu được một