Đám tướng lãnh đứng đầu Bố Chính Châu thành ngày hôm này lại một lần nữa tụ tập đông đủ tại phủ thành chủ Bố Chính thành.
Nói thật lúc này không khí thực tế không hề căng thẳng như lần trước đây gặp gỡ.
Thực tế không khí lúc này có chút quái quái không hợp lẽ thường.
Tại chính sảnh là một cái bàn lớn đã được chuẩn bị, đám thanh niên tướng lãnh là mắt hau háu chú ý lên các vật đang bày trên bàn, thêm vào đó tiếng nước bọt khan ừng ực của ai đó như bệnh dịch lây nhiễm khiến cả sảnh đường tình cảnh kì quái không thôi.
Ngay cả hai lão trung niên Ngô Tam và Đỗ Liễm chô dù định lực cao siêu cũng phải liên tục đánh mắt lên phía mặt bàn.
Trên đó có gì?
Trên bàn chỉ có một hũ rượu lớn cùng một cái bát men trắng đắt giá.
Trong đó chưa đầy chất lỏng trong suốt đang tỏa nùi hương ngào ngạt.
Đây là rượu nếp chưng cất qua, mùi thơm thực sự là không thể cưỡng chế.
-Cái này thực sự không thể uống sao chủ công ca ca , ta thấy nó rất thơm và trong vắt, làm gì có độc như chủ công nói…
Tên Đỗ mạc mới 17 tuổi đầu, lông măng còn chưa mọc định lực yếu nhất lúc này nhao nhao kêu gào, hắn nhưng mà vội đến quên cả cách xưng hô, bình thường hắn vẫn gọi Ngô Khảo Ký là Ký ca, Lúc này vội quá hắn gọi luôn Chủ công ca ca.
Thực là đến sức hài hước thế nhưng chúng tướng là không để ý, có người mở đầu sẽ có người tiếp tục
-Theo tôi thấy tửu này trong vắt như ánh trăng, tuyệt đối không có độc.
– Ngô Văn Võ lớn tuổi nhất ra vẻ đạo mạo lên tiếng, thực ra con sâu rượu trong bụng hắn đã ngọ nguậy đến thảm rồi.
-Mùi thơm này khẳng định không độc - Đỗ Tùng con trưởng nhà Đỗ Liễm cũng lên tiếng ra vẻ bác học.
Cả đám theo đuôi nhao nhao khẳng định không có độc và muốn lấy thân để thử, cuối cùng cả lũ tranh nhau muốn hi sinh vì nhiệm vụ cao cả.
Ngô Khảo Ký lườm nguýt, cả đám đức hạnh như thế nào hắn lọt vào mắt cả.
Thấy tửu là cuống lên rồi, nhưng đây cũng là điểm chung của con nhà võ, yêu rượu như mạng.
-Các ngươi là thầy lang hay sao mà biết nó không có độc, ta nói có độc là có độc.
Ngô Khảo Ký nói đoạn đổ bát rượu vào trong chum định bụng đậy nắp, bỗng nhiên đã thấy Đỗ Mạc nhào đến ôm chân hắn không tha mà kêu gào.
-Khoan đã Chủ công ca ca, ngài không cho uống thì mở ra làm gì để chúng ta thèm, đã mở ra thì nên cho chúng tôi thử một ngụm thôi, chỉ một ngụm, một ngụm không chết được.
Ngô Khảo Ký vừa tức vừa buồn cười, đám trẻ tuổi tướng lãnh vẫn là bằng hữu từ nhỏ lớn lên, vừa là chủ tớ lại thân như bạn bè, đây mới là tình cảm a.
-Xuy đi ra đi ra, ai nói không uống được, chỉ là lúc này trời đang còn nóng, phải chờ tối xuống trời mát mới uống được.
Ngô Khảo Ký dãy dãy đạp hắn ra mà đạo.
-Hả được uống, sao ngài không nói sớm, nằm lê dưới đất bẩn hết quần áo rồi…
— QUẢNG CÁO —
Tên Đỗ Mạc lèo bèo đứng dậy phủi phủi quần áo liền bị một gõ ngay trán.
-Ngươi, làm đến Đô Suất quản cả trăm người vẫn như trẻ con, chủ công sao có thể tin tưởng giao trọng trách cho ngươi đây.
Đỗ Liễm là gõ cho đứa con út này một gõ mà dăn dạy.
Tên này vẫn chưa chịu thua lầu bàu mà nói “ Ta lăn lê bò toài mới có lộc uống cho mọi người, có giỏi thì phụ thân ngài lát nữa đừng uống”.
Đỗ Liễn tiên sinh mặt đỏ như gấc xấu hổ sắn lên tay áo, tên Đỗ Mạc vèo một cái kinh công chạy biến ra đại môn đứng đó mắt hau háu theo dõi lão cha, cùng bình rượu.
Hành động của hắn không thể không nói khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Thật ra Ngô Khảo Ký cũng là cẩn thận quá mức thôi, hắn sợ các andehit trong rươu gây độc cho người uống.
Thông thường nếu không có máy lọc andehit chỉ có thể hạ thổ chôn rượu để làm lão hóa rượu và khử andehit.
Nhưng rượu của Ngô Khảo Ký không chưng cất trực tiếp từ bỗng rượu mà chưng cất bằng loại rượu gạo đã được lọc cặn cùng hạ thổ một thời gian, bản chất loại rượu này nồng độ andehit đã thấp.
Thêm vào đó nhiệt độ andehit bay hơi thấp hơn rượu rất nhiều cho nên trong 2-3 lít đầu tiên của chưng cất rượu phần lớn là andehit đã được hắn loại bỏ.
Từ đó kể đến bình rượu trước mặt đây phải nói là khá an toàn, Ngô Khảo Ký đã thử một ngụm nhỏ rất êm, thơm và cực liệt.
Hắn tin rằng uống một lượng nhỏ sẽ không sợ ảnh hưởng.
Nhưng nhìn đám sâu rượu xung quanh hắn phải dè chừng, đám này nào biết giới hạn, có chuyện gì xảy ra thì hắn khóc không nước mắt.
Lương tướng dưới trướng hắn có mấy cọng, vì rượu mà đi cả thì hắn khóc với ai.
Vì vậy cách cần thêm một tầng bảo hiểm đó chính là hâm nóng rượu làm cho andehit bay hơi một lần nữa triệt để yên tâm sử dụng.
Nhưng thời tiết Bố Chính tháng 5 móng như lửa, uống rượu đun nóng khác gì uống nham thạch hỏa diệm sơn.
Cho nên Ngô Khảo Ký chỉ đành đợi đêm khuya gió mát mà thực hiện một bữa nhậu đầu tiên ở thế giới này.
Thời gian trôi quá đối với bọn tướng lãnh trẻ tuổi chính là dày vò chờ đợi.
Hai lão trung niên nhân thì định lực tốt hơn nhiều cho nên vẫn có thể bình tâm ngồi nói chuyện cùng Ngô Khảo Ký.
-Chủ công định tới gặp mặt trực tiếp Lý Đạo Thành? Chuyện này có vẻ không được quá hợp lý.
Nếu như Lý Thái Úy biết chuyện e rằng sẽ tức giận.
Đỗ Liễm trầm ngâm sau khi biết kế hoạch của Ngô Khảo Ký.
-Oan gia nên giải không nên kết, nói chung thế tộc tất cả vì lợi ích của bản thân mà thôi, lợi ích đủ lớn tôi nghĩ Lý Đạo Thành sẽ không chấp nhặt chuyện cũ.
Vả lại quyền lực đấu đá là của các vị đại nhân vật.
Tôi không nghĩ ông ta lòng dạ chật hẹp đến chứa không nổi một đứa bỏ đi của Ngô gia như tôi lúc này.
Ngô Khảo Ký cười khẩy mà đạo, hắn tự biết mình là ai và ở đâu.
Tranh đấu của Lý Đạo Thành và Lý Thường Kiệt là ở tầng thứ tiên nhân chiến, hắn là cái người phàm mắt thịt.
Cũng chẳng có lý do gì khiến Lý Đạo Thành hận lây qua hắn một kẻ mà Ngô gia không mấy quan tâm.
Nếu Lý Đạo Thành nhỏ hẹp lòng dạ như vậy thì cũng không đáng là đối thủ của Lý Thưởng Kiệt.
Lãnh tụ của Lê gia Thanh Hoa không thể nào tầm thường như vậy.
Lý Đạo Thành nắm cảng Diễn Châu, bằng mọi giá phải đả thông mối quan hệ này, nếu không thì thực sự Bố Chính một bước cũng khó đi.
-Chủ công xin chớ nói vậy, Ngô gia…
Ngô Tam như muốn ngăn cản Ngô Khảo Ký nói hắn là kẻ bỏ đi trong Ngô gia, câu này rõ là tỏ ý bất mãn, nếu như đến tai Lý Thường Kiệt hay Ngô Thường Hiến thì rất không hay ho.
-Tam thúc chớ lo lắng, ta không hề có ý bất mãn Ngô gia, trước đây ta cái đức hạnh gì ta tự hiểu.
Ngô gia không đá ta ra đường đã là vạn hạnh.
Giờ tỉnh ngộ muốn một phen sự nghiệp, chỉ cần bản thân ta tốt thì không lo thiên hạ không công nhận.
Ngô gia đã cho ta đủ nhiều, giờ là lúc ta tự bước đi.
Chuyện Lý Đạo Thành ta đã định, nhưng chuyện này chỉ có thể bí mật tiến hành.
Chỉ Huy Sứ không có lệnh triều đình mà rời vị trí là trọng tội, cái này không thể rêu rao.
— QUẢNG CÁO —
Tât cả gật gù khen phải, thời điểm cũng đã tới, đám thanh niên nhao nhao cả lên.
Quả thực họ nghe hai lão trung niên cùng Ngô Khảo Ký nói chuyện cái hiểu cái không.
Nếu bảo họ nghe lệnh làm việc thì dễ , nói để họ đưa ra chủ ý thì khó khăn.
Giờ đây bị tửu hương chi phối cả lũ càng mất kiên nhẫn.
-Các ngươi nháo cái gì.
Ta tụ tập các ngươi lại là để bàn chuyện cũng là để các ngươi học cách của nhị lão trong việc quản lý chính vụ , quân vụ.
Các ngươi vì ba giọt tửu mà nhao nhao cả lên thử hỏi sau này ta làm sau yên tâm giao phó một phương cho các ngươi? Ngô Văn Vũ, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Tùng , Đỗ Bách, Đỗ Siêu, Đỗ Mạc các ngươi không thể mãi mãi theo hầu dưới trướng của ta, có một ngày Kỷ ta phong vân phúc vũ thì các ngươi cũng phải tách ra mỗi người trấn thủ mỗi phương.
Cái đức hạnh này ta sao có thể giao việc?
Ngô Khảo Ký trách mắng là nặng nề, hắn nghiêm túc.
Đùa vui lúc đùa vui, nhưng chính vụ thì cần nghiêm túc hết sức.
Đây cũng là cách hắn đã làm nhiều năm ở thể giới hiện đại.
Lúc nghỉ ngơi giải trí hắn cũng sẽ chơi game nhậu nhẹt.
Nhưng đã bắt đầu học tập nghiên cứu thì hắn sẽ nghiêm túc toàn tâm toàn ý.
-Chủ công dạy phải…
Không chỉ đám thanh nhiên tướng lãnh mà chính cả hai lão Trung nhân cũng vội vã thưa.
Lời dăn của chủ công vừa đánh thức họ lại vừa cho họ hiểu mục tiêu tương lai là gì.
- Thôi được rồi, mọi chuyện bỏ qua, chúng ta tiến hành dạ tiệc.
Hôm nay cũng là ngày vui, mọi người cũng nên thư giãn sau chuỗi ngày bôn ba vất vả.
Lúc này tất cả chuyển qua sân viện, nơi này thoáng mát hơn, ánh trăng sáng thêm vào đèn đuốc âu cũng là