Gió đìu hiu thổi, Tân Châu thành hoang vắng không một bóng người, thế lửa giống như hết hơi kiệt lực ngày càng lụi tàn, để lại trên mặt đất vàng nhưng xác người chết cháy đen loang lổ, nằm chỏng chơ ở đó chẳng ai thu dọn.
Lúc này nào còn biết ai là người Tráng, ai là người Tống.
Mặc kệ lập trường hay mục đích, chết đi rồi ai nấy đều như nhau.
Đỗ Anh Vũ nhìn cảnh tưởng xung quanh một vòng, hắn có thể nói là thủ phạm chính gây ra cảnh cảnh này, người ta nói ác giả ác báo, phải chăng Nông Dật chính là quả báo của hắn cũng không biết chừng.
Nông Dật một bên điều phối thuộc hạ mang tới một chiếc xe ngựa vẫn còn miễn cưỡng dùng được, chiến mã của Nông Dật tự nhiên phải hi sinh làm ngựa kéo xe, tất cả chỉ tại Đỗ Anh Vũ quá nhỏ tuổi, chưa thể cưỡi ngựa được.
Xong xuôi mọi việc, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Đỗ Anh Vũ có chút thẫn thờ, đứng đó như trời trồng, nghĩ tiểu tử này vẫn còn bị shock, Nông Dật cười cười tiến tới, hướng về họ Đỗ nói:
- Công tử, suy nghĩ điều gì vậy?
Đỗ tiểu tử bị người đánh động liền tỉnh lại, gãi gãi mũi nhỏ, nhìn sang bên họ Nông, nghiến ngẫm đánh giá hắn một hồi rồi nhoẻn cười, đáp:
- Nông thủ lĩnh, đến lúc này ngươi vẫn còn gọi ta là “công tử” sao? Đây phải chăng là bỡn cợt chế giễu ta?
Nông Dật hơi giật mình.
Cái này thuộc về thói quen, nhất thời hắn chưa có đổi được.
Híp mắt nhìn Đỗ tiểu tử, Nông Dật ha hả cười, sảng khoái nói:
- Công tử vẫn luôn là công tử! Dù công tử có chết ngài vẫn là công tử.
Đỗ Anh Vũ cười tự giễu, lắc lắc cái đầu nhỏ, không có nhiều lời nữa, hắn hiện tại biết rõ bản thân như cá nằm trên thớt mặc người này bố nên cũng tương đối ngoan ngoãn hợp tác với Nông Dật.
Chống cự là không thể, chi bằng thoải mái phối hợp một chút.
Cả hai lên chiếc xe ngựa cháy xém mà đám thuộc của Nông Dật tìm được, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra khỏi cổng thành phía nam.
Ngồi trên xe, Đỗ Anh Vũ toàn thân thả lỏng, bộ dạng tựa như đang đi nghỉ dưỡng, chẳng giống một tên tù binh một chút nào, liếc nhìn Nông Dật ngồi phía đối diện, Đỗ tiểu tử đột ngột lên tiếng:
- Nông thủ lĩnh, họ Cao rốt cuộc là kẻ thế nào mà có thể khiến một kẻ hào sảng nghĩa khí như ngươi cam tâm phản lại tộc nhân của mình vậy?
- Tộc nhân? - Nông Dật lắc đầu hừ lạnh, ánh mắt dần trở nên thâm sâu, hắn khẽ đáp:
- Ta là người Hán, không phải người Tráng! Công tử, ngài chờ lầm.
- Nông Dật giọng có chút run nhẹ.
Đỗ Anh Vũ tương đối mẫn cảm với sát khí, hắn đột nhiên cảm thấy gai người thế nên liền biết điều ngậm miệng không nói tiếp.
“Quả nhiên là kẻ có chuyện xưa...” Đỗ tiểu tử thần nghĩ, hắn đang muốn đổi chủ đề, dò hỏi thêm vài câu thì xe ngựa khựng lại, chào đảo một hồi.
Hơi vén tấm màn cửa sổ ráng nát lên nhìn thì thấy đám người bọn hắn đã bị người bao vây lại, Nông Dật thì thuận thế nhảy xuống xe, hướng về một gã tướng lĩnh nhà Tống tươi cười vẫy tay chào hỏi:
- Công tử Thịnh, từ khi chia tay không có vấn đề gì chứ?
Cao Thịnh khuôn mặt phức tạp, đánh giá Nông Dật từ trên xuống dưới một vòng, im lặng nửa ngày mới nói được một câu:
- Tần Minh, thật là ngươi!
Nông Dật có chút ngô nghê cười đáp:
- Không sai, chính là ta, nhận lệnh từ công tử, lần này ta mang người đi.
Tần Minh?!
Đỗ Anh Vũ trên xe nghe thấy cái tên này thì nhíu mày, nhìn kỹ lại Nông Dật một lần.
Uhm.
Dáng vẻ thô cuồng, tay xách lang nha bổng...!trong sách hình như cũng là bộ dạng này.
Đỗ Anh Vũ đột nhiên cảm thấy cái thế này thật sự khó lường, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phòng bị.
Mẹ kiếp, Tần Minh ngươi không an phận ở Sơn Đông, chạy tới đây làm chó săn làm gì?
— QUẢNG CÁO —
Phía bên ngoài xe, Viên Duy cũng thúc ngựa tiến lên đứng song song với Cao Thịnh, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Nông Dật...!à mà lúc này hẳn phải gọi là Tần Minh đi!
Vừa nhìn thấy kẻ địch cũ, mặc dù đã biết một số sự tình thế nhưng họ họ Viên vẫn khó kìm nén được nộ hỏa trong lòng bùng phát, hắn rút kiếm chỉ thẳng về phía Tần Minh, miệng quát lớn:
- Họ Tần, đã biết là người mình, tại sao lại ra tay ác như vậy?!
Tần Minh gãi đầu ngượng nghịu, cười đáp:
- Nếu không điên như thật làm sao có thể lấy được niềm tin của kẻ địch, hơn nữa...
Ý cười vụt tắt, họ Tần tiền lên trước một bước, cả người khí thế khủng bố bùng phát ra ngoài, Viên Duy đứng mũi chịu sào, cảm nhận áp lực như núi cao đè nặng, Tần Minh khuôn mặt biến hung ác, khẽ gầm gừ:
- Nêu không phải nhận lệnh làm việc, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể đứng đây kêu to gọi nhỏ với ta?
- Ngươi...
Mặc kệ họ Viên, Tần Minh từ trong ngực áo rút ra một tấm phù điêu, ném về phía Cao Thịnh, bản thân thì có phần không khách khí nói chuyện:
- Công tử Thịnh, ta chỉ là người nhận lệnh làm việc, mong công tử không làm khó ta.
Cao Thịnh nhìn thấy tấm phù điêu này thì thoáng sững sờ, phù điêu này làm đá hoa cương, biểu tượng như một cái mai rùa, phía trên đó còn khắc một chữ Cao sơn màu đỏ son, biểu lộ cho địa vị môn khách của Cao gia cấp bậc cao nhất.
Để cấp tấm phù điêu này thì cả Cao gia của có duy nhất chú hắn Cao Cầu mới có quyền lực.
Cha hắn Cao Liêm hay tên em họ Cao Nghiêu Khanh đều không đủ thẩm quyền làm việc này.
Từ đó có thể rõ ràng một việc, Tần Minh không phải chỉ là một con chó săn thông thường của họ Cao.
Trâm ngâm một lúc, Cao Thịnh có chút lưỡng lự, quân công này hắn cũng muốn đoạt, thế nhưng...!đây là yêu cầu của em họ hắn, hắn chỉ có thể nghe lệnh làm theo.
Âm thầm thở dài, Cao Thịnh sắc mặt có phần hủ bại, chán nản ra lệnh cho đám thuộc hạ
- Tất cả...!nhường đường.
Tống quân nhìn nhau một hồi, sau thì nhao nhao tách ra hai bên, mở ra một con đường để cho đoàn người của Tần Minh đi qua.
Lại một lần nữa lên xe, đột nhiên họ Tần cảm thấy gai người, quay sai thì thấy Đỗ Anh Vũ chớp chớp đôi mắt, ý vị thâm trường đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khuôn dung tràn ngập hứng thú thì lấy làm lạ, Tần Minh liền hỏi:
- Đỗ công tử, sao nhìn ta lạ vậy, chưa từng thấy gian tế sao?
Đỗ Anh Vũ khẽ lắc đầu, khoé môi nhoẻn cười một cái, lặng im không đáp.
Xe ngựa lại một lần nữa lăn bánh, đi xuyên qua vòng vây của Tống quân, một đường tiến xuống phía nam.
...
Cùng thời điểm Tần Minh mang Đỗ Anh Vũ rời đi thì ở cách đó gần trăm dặm về phía Đông, trên đỉnh đồi, Nông Chí Hùng đã tỉnh lại.
“Nông Dật?!” Hắn nhìn một người một vòng, thấp giọng lẩm nhẩm cái tên này.
- Nông Dật...!hắn là có vấn đề sao? - Lão Lưu nghi hoặc hỏi thăm.
Đám người Lưu Kỷ nhìn về phía Nông Chí Hùng, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, đặc biệt là lão Lưu, vì dù sao người cũng là lão mang đến.
Nông Chí Hùng yếu ớt thở dài, độc trên người hắn mới được bài trừ, cả người hiện tại vẫn còn rất yếu, chỉ hơi cử động cũng cảm thấy khó khăn, nhưng may mắn hắn vẫn là tỉnh lại đúng lúc nghe được câu chuyện, nhìn Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng trầm giọng nói:
- Tế Ti đại nhân, ngày còn nhớ...!Nông Sở Vọng sao?
Lão Lưu gật đầu thay lời đáp, sau thì trầm mặc, đợi Nông Chí Hùng nói tiếp.
Họ Nông cũng không trả treo, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn lập tức nói:
- Có chuyện này ngài có thể không biết, Nông Sở Vọng...!hắn chính là thuộc về thị tộc của Nông Dật!
Oanh!
— QUẢNG CÁO —
Lời nói nhẹ nhưng đến tai mọi người đều như sấm rền đinh tai nhức óc.
Nói đến đây, mọi người đều vỡ lẽ.
Tráng tộc cũng giống như các tộc người khác, được hình thành bởi vô số các thị tộc giống như chư hầu phục vụ cho các dòng họ lớn, vấn đề nội bộ trong tộc người ngoài có thể không biết tường tận thế nhưng làm một gã tộc trưởng, Nông Chí Hùng sao có kể không nắm được chuyện này, đặc biệt Nông Sở Vọng hay lúc này gọi Cao Nghiêu Khanh còn là nhân tài mà họ Nông muốn trọng dụng trong tương lai, tự nhiên sẽ phải điều tra một hai.
Ngày đó, hiệu ứng anh hùng của Nông Chí Cường mang tới mấy ngàn người Tráng tòng quân phục vụ cho chiến dịch, trong đó có Nông Dật, mà hắn không chỉ đi một mình mà còn mang theo nhóm thị tộc của mình đến giúp sức, việc này khiến Lưu Kỷ mừng vui hết sức mà sơ sẩy điều tra.
Nhưng nếu thật sự giống như Nông Chí Hùng ám chỉ kì thật tất cả đều là một hồi âm mưu, Nông Dật chính là ám kì trong tay quân địch thì thật đáng sợ...
Nó giống như một đón đánh vào niềm tin giữa người Tráng với nhau, không biết trong số người còn lại ở đây còn có ai trung thành, ai bội phản.
Lời của Nông Chí Hùng nói ra khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề.
Lưu Quyền híp mắt, nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng dò hỏi:
- Nông Sở Vọng là gian tế không sai, thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bản thân