Lam Vong Cơ thật sự hối hận rồi, vốn dĩ y tính đợi cho Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên, hai cái người vô cùng chướng mắt đó, rời khỏi thì y lại đi hỏi Ngụy Anh, ai ngờ lúc Giang Phong Miên đi lại mang đi Ngụy Anh.
Lam Vong Cơ không ngờ được Ngụy Anh còn chưa kết nghiệp đã rời Vân Thâm Bất Tri Xứ, y biết Ngụy Anh ở Vân Mộng không quá tốt, lại không biết Giang Phong Miên nghĩ gì mà lại không để ý thanh danh của Ngụy Anh, dẫn hắn rời đi.
"Ngụy Anh, ta hối hận." Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ bày ra bức tranh Ngụy Anh vẽ cho hắn, trong đầu nhớ lại nụ cười không kiềm chế của người nọ.
Ngụy Anh theo Giang Phong Miên trở lại Liên Hoa Ổ, nghênh đón hắn là Tử Điện của Ngu Tử Diên.
"Ngụy Vô Tiện, lá gan lớn rồi đúng không? Ngươi dám đánh Kim Tử Hiên, quả nhiên là con của gia phó, không giáo dưỡng, còn không cút đi quỳ từ đường!"
"Ngươi bị đánh lại không giận sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Oán giận cái gì chứ? Ngu phu nhân chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, quen là được rồi! " Ngụy Anh cười cười.
"Ngươi cho ta mượn thân thể dùng một chút đi!" Ngụy Vô Tiện nói.
"Không phải lúc trước ngươi đều tự khống chế thân thể ta, tự tháo dây cột tóc sao? Tại sao hôm nay lại khách khí vậy?" Ngụy Anh vô tâm vô phế tùy tay tháo dây cột tóc.
"Chậc! Không phải là có chuyện gấp mới làm sao?" Ngụy Vô Tiện xoa cổ, hoạt động một chút đôi chân đang quỳ đến run lên.
"A Tiện!" Thanh âm ôn nhu của Giang Yếm Ly truyền tới.
"Là sư tỷ!" Ngụy Anh kích động ở thức hải hô lên.
"Sư tỷ..." Ngụy Vô Tiện không nhìn đến Ngụy Anh đang náo loạn trong thức hải, nhẹ giọng kêu, Tuy nói trước khi chết, cảm tình hắn đối với Giang gia biến từ quyến luyến thành chán ghét, nhưng hắn cũng không ghét bỏ được Giang Yếm Ly, bởi người này vì hắn mà chết.
"A Tiện, sư tỷ nấu canh củ sen xương sườn, mau tới uống đi!" Giang Yếm Ly bưng một chén canh đi đến.
"Canh củ sen xương sườn? Ta muốn uống, ta muốn uống! Ngụy Vô Tiện ngươi chừa cho ta một chút!" Ngụy Anh thấy Ngụy Vô Tiện uống canh củ sen xương sườn, ở thức hải trông chờ nói.
"A Tiện, a nương nàng chỉ là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ thôi, đệ đừng để ở trong lòng!" Giang Yếm Ly thanh âm ôn nhu, chính là nói ra trong lời nói ngừng làm cho Ngụy Vô Tiện trong lòng khó chịu muốn chết.
Cái gì là "nói năng chua ngoa tâm đậu hủ"?