Thông tin truyện Mật Ngọt Hôn Nhân

Mật Ngọt Hôn Nhân

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

313

Trạng thái:

Đang cập nhật

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 18123 lượt

REVIEW TRUYỆN MẬT NGỌT HÔN NHÂN

Tác giả: Cứu Mạch Ly
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, nam cường, nữ siêu cường
Tình trạng: Đang edit
Review bởi: Đặng Trà My

???? Hôm nay em xin mạn phép pr bộ của team em đang mần kiếm ít xèng tà thữ :))) truyện chống chỉ định với những ai thích truyện sâu sắc nha mọi người, vì nó chuyên sủng, :))) và thỉnh thoảng còn dính tí máu chó :))))))
-Người ngoài nói: Con gái ruột của nhà họ Thẩm mất tích từ nhỏ, không được giáo dục tốt nên cha mẹ cô không muốn dẫn cô ra ngoài.
Đối với những người không bà con máu mù này, Thẩm Thanh Lan chẳng thèm quan tâm.
-Thẩm Hi Đồng khiêu khích: Mẹ chỉ thương đứa con gái nuôi là tôi, chứ chả yêu thương gì đứa con gái ruột là cô.
Đối với người chị được gia đình nhận nuôi khi mình mất tích, Thẩm Thanh Lan khinh thường.
-Mẹ Thẩm nói: Thanh Lan, con phải nhường nhịn chị con, con phải xin lỗi chị con, con không được ganh tị giành giật với chị.
Đối với người mẹ ruột xa cách hơn/gần mười năm, Thẩn Thanh Lan thờ ơ, không thương không oán.
-Bà nội Thẩm nói: Thanh Lan, trước khi bà nội mất, bà chỉ muốn thấy Thanh Lan của bà lập gia đình
Thẩm Thanh Lan nghe xong liền hỏi Phó Hoành Dật: Anh có thể lấy em được không?
-Phó Hoành Dật: Được, chỉ cần em không rời, anh sẽ không bỏ.

???? Năm 4 tuổi, vì sơ suất của mẹ, Thẩm Thanh Lam đã bị bắt cóc, từ đó, cô bé ngây thơ non nớt đã trải qua nhiều điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, bị hành hạ bỏ đói, chứng kiến những bạn nhỏ bên cạnh lần lượt bỏ mạng, rồi bị huấn luyện dã man để trở thành một sát thủ… Thế nên sau khi thoát khỏi địa ngục đó, trở về nhà họ Thẩm, cô bé Thẩm Thanh Lan đáng yêu xinh tươi ngày xưa đã trở nên trầm lặng xa cách với tất cả mọi người.

???? Đối diện với người mẹ ruột vô tâm, chỉ yêu thương đứa con nuôi Thẩm Hi Đồng đã bầu bạn với bà mười mấy năm, và đối với người chị nuôi luôn tìm cách lấn áp, cướp đoạt mọi thứ của mình, Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không quan tâm. Nhưng với những người thật lòng yêu thương cô, Thẩm Thanh Lan cũng sẽ hết lòng yêu quý họ. Trong số những người ít ỏi đó, có bà nội cô, vì vậy, để bà nội yên lòng ra đi, Thẩm Thanh Lan đã quyết định hoàn thành tâm nguyện của bà – kết hôn.

???? Thế là Thẩm tiểu thư chính hiệu của nhà họ Thẩm – Thẩm Thanh Lan và thiếu gia nhà họ Phó – Phó Hoành Dật dắt tay nhau đến cục dân chính kết hôn sau hai lần gặp gở, chính thức bắt đầu cuộc hôn nhân mật ngọt.

???? Thẩm Thanh Lan được là hoa khôi của đại học Z, được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, Phó Hoành Dật là công tử nhá họ Phó, đẹp trai, tài giỏi, đã lên chức thiếu tướng ở tuổi 29. Từ trong ra ngoài, hai người hoàn toàn là một cặp trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ, được cha mẹ ông bà anh em hai bên đều yêu thương tác thành.
-Thẩm Hi Đồng: Này, tôi không đồng ý, tôi đã yêu thầm Phó Hoành Dật mười mấy năm rồi, Thẩm Thanh Lan, tôi sẽ giành lại anh ấy, anh ấy phải là của tôi.
-Thẩm Thanh Lan & Phó Hoành Dật: Cô là ai, tôi không quan tâm, cô cút đi.

???? Bên cạnh hai nhân vật chính, thì dàn nhân vật phụ cũng cá tính và thú vị không kém.
✭ Đó là hai cô bạn thân của nữ chính là Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng. Vu Hiểu Huyên đáng yêu tươi sáng, có ước mơ làm diễn viên nổi tiếng, nhưng lại khắc khẩu như oan gia với ông chủ ông ty giải trí của mình – Hàn Dịch – bạn thân của nam chính. Ngược lại, Phương Đồng là cô gái hiểu chuyện tài giỏi, chung thủy nhưng lại gặp nhiều trắc trở trong tình duyên.
✭ Anh trai nữ chính, Thẩm Quân Dục cũng là nhân vật rất thú vị với căn bệnh cuồng em gái, luôn yêu thương và bảo vệ Thẩm Thanh Lan hết lòng. Là nam thần số một trong lòng Vu Hiểu Huyên và cũng là ông chủ của Phương Đồng
✭ Và một nhân vật không thể không nhắc đến là Thẩm Hi Đồng, là con gái nuôi nhà họ Thẩm nhưng lúc nào cô ta cũng xem mình làm xinh đẹp tài giỏi hơn hết, luôn tìm mọi cách hãm hại và sĩ nhục Thẩm Thanh Lan. Thế nhưng Thẩm Thanh Lan đâu chỉ đơn thuần là thiên kim nhà họ Thẩm, vì thế, Thẩm Thanh Lan búng tay một cái, Thẩm Hi Đồng đã thê thảm đến không nỡ nhìn.

???? Nhận xét:
Truyện hấp dẫn, nam cường nữ siêu cường, tài sắc văn võ hoàn hảo, đọc rất sảng khoái, càng về sau càng ngọt ngào cuốn hút, nam chính bề ngoài lạnh lùng, không quan tâm đến ai nhưng khi đối mặt với Thẩm Thanh Lan lại biến thành một chàng trai dịu dàng, chu đáo, chung tình hết mực. Nữ chính thân phận thần bí, tính tình lạnh lùng vô tình nhưng với những người cô yêu thương và yêu thương cô thì cô rất ấm áp, quan tâm họ. Mà Phó Hoành Dật chính là sự mềm mại nhất trong lòng cô. Truyện có tiểu tam tiểu tứ nhưng léng phéng tới gần là bị nam nữ chính đá bay ngay. Những câu chuyện của các nhân vật phụ cũng vô cùng thú vị và cảm động.

???? Đoạn trích:
"Tại sao anh phải chuyển cổ phần công ty sang cho em?"
"Em là vợ anh. Kết hôn rồi, giao tiền cho vợ giữ chẳng phải là chuyện bình thường sao?" Phó Hoành Dật nói đương nhiên.
Thẩm Thanh Lan như cười như không, nhìn Phó Hoành Dật, "Không ngờ em lại lấy một anh thổ hào."
Mặt Phó Hoành Dật không biến sắc, "Phu nhân, bây giờ anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình sau này còn phải nhờ phu nhân."
Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, nhìn anh, "Nhà người ta đều là chồng lo kiếm tiền nuôi gia đình, vợ lo việc xinh đẹp như hoa, anh không cảm thấy chúng ta đang bị ngược sao?"
Phó Hoành Dật nghiêm trang lắc đầu, "Phu nhân biết lắm khổ nhiều. Còn anh, miễn cưỡng lo xinh đẹp như hoa được rồi."
Cẩn thận đánh giá khuôn mặt Phó Hoành Dật, một lát sau, cô gật đầu, "Với khuôn mặt này của anh, nói xinh đẹp như hoa vẫn chưa đủ. Vậy em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình cũng được."

???? Hàn Dịch ngại ngùng, "Em Thanh Lan, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng chắc em không biết anh, để anh tự giới thiệu về mình một chút. Anh tên là Hàn Dịch, bạn tốt của Phó Hoành Dật, cũng là bạn tốt của anh trai em."
Hàn Dịch vươn tay, khuôn mặt tươi cười lịch thiệp, đôi mắt không hấp háy như hoa đào nữa, kể cả cách xưng hô "Em Thanh Lan" được anh nói ra cũng chẳng hề có ý trêu đùa gì.
Thẩm Thanh Lan vươn tay ra, nắm nhẹ tay đối phương một cái, vừa chạm vào đã liền buông ra, "Chào anh Hàn."
Phó Hoành Dật nhìn tay hai người giao nhau, mày hơi chau lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Hàn Dịch nhướng mày, cô bé nhà họ Thẩm này quả không hổ là người đẹp băng giá, nhìn thấy mình thế này mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên, à, không đúng, phải là không để tâm.
Ngoài sự tò mò, Hàn đại thiếu gia còn thấy hơi nhụt chí, chẳng lẽ vẻ đẹp trai của anh đã xuống dốc rồi ư?
Phó Hoành Dật bất lực đỡ trán, "Ông nội, cô ấy chỉ mới hai mốt tuổi thôi."
"Cháu đã ba mốt, còn ông nội cháu cũng đã tám mươi tám tuổi rồi đấy. Thương thay ba mẹ cháu mất sớm, chỉ còn lại ông già như ông, vừa làm ba vừa làm mẹ, vất vả nhọc nhằn nuôi cháu khôn lớn, ông sống dễ dàng lắm sao? Bây giờ ông chỉ muốn trước khi chết được thấy cháu kết hôn sinh con, được ôm chắt trai mập mạp, ông đòi hỏi quá đáng lắm à? Quá đáng lắm hả? !"
Phó lão gia nói mà cảm xúc trào dâng, lúc thì đưa hai tay đặt lên ngực, lúc thì che mặt khóc thút thít, vẫn không quên lén nhìn sắc mặt của Phó Hoành Dật qua kẽ tay.
Nét mặt anh chẳng hề thay đổi, anh nhìn Phó lão gia diễn lần thứ một trăm lẻ tám mà trong lòng chỉ có bất đắc dĩ.
Đáng ra hôm nay anh phải về quân đội, nhưng vừa mới nói vậy, Phó lão gia đã liền ôm ngực, ra vẻ đau lòng gần chết, chỉ trích Phó Hoành Dật bất hiếu, ông nội bị bệnh nặng, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, khó khắn lắm mới chờ được anh về. Anh thì sao, lại muốn bỏ ông nội đang bệnh lại để về quân đội, bất hiếu, bất hiếu, bất hiếu quá.
Ông vừa gào lên vừa không quên lén lút xoay người, lấy gừng giấu trong tay áo ra chà chà vào khóe mắt, nước mắt lập tức tuôn đầy mặt.
Gân xanh trên thái dương Phó Hoành Dật nảy lên, nhìn Phó lão gia vì giữ anh lại mà ngay cả gừng cũng lấy ra dùng luôn, hết cách đành thở dài, "Ông nội, cháu biết rồi, cháu gọi điện thoại liền đây, ở lại với ông nội thêm vài ngày."
Phó lão gia vừa nghe anh nói xong thì liền ngừng gào, nhìn Phó Hoành Dật với vẻ nghi ngờ: "Thật không?"
Phó Hoành Dật gật đầu.
Phó lão gia nở nụ cười, bước lên vỗ vai anh, "Quả nhiên là cháu trai tốt của ông, không uổng công ông nội thương cháu." Chỉ là nước mắt ông không tài nào ngưng chảy được, củ gừng này cay quá đi mất.
"Ông nội, lần sau muốn diễn kịch thì bảo vệ sĩ chuẩn bị cho ông một chai thuốc nhỏ mắt, không nên lấy gừng, mùi nồng lắm ạ." Anh nói xong liền nhanh chân bước lên tầng.
Mặt Phó lão gia tái xanh


Danh sách chương

Bình luận truyện