“Buông ta ra!” Lâm Bình Nhi dùng tay còn lại kéo tay Linh Ưu ra, nhưng mà dù là làm sao cũng không kéo ra được, lại còn bị nắm đến phát đau.
Linh Ưu cũng không thèm bắt cô ta lâu làm gì, cũng nhanh chóng thả ra.
“Triệu Nghiên Đổ! Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả?!?” Lâm Bình Nhi xoa xoa tay, cực kỳ tức giận mà nói.
“Vậy thì ngươi nghĩ là ngươi đang làm gì?” Linh Ưu lạnh mặt hỏi lại.
“Ta đang làm gì!”
“Thế nào? Chắc ngươi không phải không biết thân phận của ta chứ? Trước đây có thể là vai vế của ta thua ngươi, nhưng mà hiện tại thì không giống. Bây giờ ta là Vương phi, ngươi gặp ta không chỉ không hành lễ mà còn vênh váo như vậy, đây là ngươi đang coi thường Hoàng Tộc. Thế nào? Muốn làm phản sao?” Linh |Ưu cực nhanh nói hết một hơi.
Sau đó lại còn vô cùng nghiêm túc mà nhìn Lâm Bình Nhi, quăng nồi một cách vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi...” Lâm Bình Nhi nghe cô nói như vậy thì liền há hốc miệng, trợn trừng mắt mà nhìn Linh Ưu.
“Có hành lễ hay không đây?” Linh Ưu nhàm chán ngáp một tiếng, bộ dạng cực kỳ thiếu kiên nhẫn, đến mức thịt trên mặt cũng run run.
“Lâm Bình Nhi, bái kiến An Nhàn Vương phi!!” Lâm Bình Nhi nghiến răng nén giận mà cúi người xuống hành lễ.
Nàng ta dù sao thì cũng không phải là một cái đồ ngu, cũng đã bị quăng cho cái nồi to tướng như vậy rồi. Nếu như nàng ta không vứt đi thì người chịu thiệt đến cuối cùng vẫn là nàng ta.
Tạo phản, không phải là tội mà ai cũng gánh được!
Huống hồ người trước mặt này lại không giống với Triệu Nghiên Đổ mà nàng ta quen biết.
Cách nói chuyện lạ, cách hành xử lại càng kỳ lạ hơn!
“Ừ, ta miễn lễ, ngươi cứ chào đi!” Linh Ưu gật đầu một cái rồi đi vào trong phòng bao, trước khi đi vào còn dặn dò tiểu nhị mang thức ăn đến, và để cửa phòng bao mở không được đóng lại.
“Triệu Nghiên Đổ! Ngươi đừng có mà quá quắc!” Lâm Bình Nhi nghiến răng, đứng thẳng người lên mà nói.
Thế nhưng một giây sau đó, chân nàng ta đột nhiên có cảm giác như có thứ gì ép xuống làm cho nàng ta phải quỳ sụp xuống sàn nhà.
“Ái nè nè, Lâm tiểu thư, không cần phải hành đại lễ lớn tới như vậy, bản Vương phi nhận không nổi!” Linh Ưu ngồi trên ghế, một tay bưng tách trà, một tay vỗ vỗ ngực mà nói.
Lâm Bình Nhi cố gắng đứng lên, nhưng dù cố thế nào thì vẫn không đứng lên được, cảm giác đè nặng trên chân vẫn còn ở đó.
Linh Ưu thì vui vẻ bưng tách trà mà uống.
Ta thách ngươi đứng lên được luôn đấy!
Bị không gian đè nén cho ép