"Xem ra chắc là không có cách gì rời khỏi Lạc Thành rồi," Giang Tuyết sau khi mua vé xe lửa thất bại, lại thử mua vé máy bay, kết quả đều giống nhau.
Đều đến khi xuất phiếu thì thất bại.
Tổ chức thần bí này mánh khoé thật thông thiên.
Khánh Trần còn không muốn bị giam lỏng trong thành phố, cho nên mặc kệ đối phương có mục đích gì, chính mình trước hết đừng bại lộ thì sẽ tốt thôi.
Giang Tuyết đột nhiên hỏi: "Đúng rồi Khánh Trần, sao mấy năm nay không gặp cha mẹ cháu, cháu ở nơi này một mình sao?"
"Dạ," Khánh Trần gật đầu: "Bọn họ ly hôn rồi, cháu một mình ở nơi này, đúng rồi dì Giang Tuyết, công việc của dì là gì?"
"Dì là giáo viên mỹ thuật ở trường tiểu học Bạch Mã bên cạnh," Giang Tuyết không nhiều lời, đứng dậy đem chén đũa trên bàn bưng lên: "Dì mang chén đi rửa sạch."
"Không cần đâu, dì cứ để đấy, lát nữa cháu rửa," Khánh Trần nói.
"Không được, cháu đã nấu cơm, sao có thể còn để cháu rửa chén," Giang Tuyết không quan tâm đi vào phòng bếp, để lại Khánh Trần cùng Lý Đồng Vân ở trong phòng khách.
Lúc này, cô bé Lý Đồng Vân bỗng nhiên đè thấp thanh âm nói: "Anh, anh trước giờ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy mẹ em, có phải hôm nay thấy mẹ em xinh đẹp nên mới chủ động mời mẹ em vào nhà không?"
Khánh Trần câm nín: "Cái gì với cái gì, đừng suy nghĩ vớ vẩn."
"Mẹ em thật sự rất xinh đẹp đó," Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói thầm.
Khánh Trần dở khóc dở cười, hiện tại tâm tư của cô bé cũng quá nhiều rồi.
Nhưng mà chính mình nào có phải bởi vì Giang Tuyết xinh đẹp đâu? Chỉ là bởi vì đối phương có những thông tin mà mình muốn biết, ví dụ như tổ chức thần bí, ví dụ như thế giới bên trong.
Giang Tuyết làm việc thực sự nhanh nhẹn, không bao lâu đã rửa sạch hết chén bát.
Sau đó, cô nhìn thấy trong nhà vệ sinh có quần áo dơ, liền ôm vào trong ngực: "Khánh Trần, cháu ở đây có một mình cũng không dễ dàng gì, về sau có quần áo dơ cứ mang lên cho dì, dì giặt giúp cháu.
Đi thôi Tiểu Vân, lên nhà thôi, anh Khánh Trần của con còn phải học bài."
"Khoan đã, cháu có thể tự giặt mà.."
Khánh Trần còn chưa nói xong thì Giang Tuyết đã lôi kéo Lý Đồng Vân đi rồi, cơ bản không có hắn cơ hội từ chối.
Khánh Trần ngơ ngẩn đứng trong phòng nhỏ tối tắm.
Hắn hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ có làm như vậy.
Hắn trở lại phòng ngủ, chậm rãi nằm ngửa ở trên giường, suy nghĩ tương lai mình phải nên làm thế nào.
Trong diễn đàn WeChat của lớp đã có 999 tin tức chưa đọc.
Tất cả mọi người đều thảo luận về chuyện người xuyên việt.
Ngay cả sự việc mới xảy ra của Giang Tuyết đêm nay cũng thành đề tài thảo luận của công dân Lạc Thành, có lẽ ngày mai sẽ nhảy lên hot search.
Dù là học sinh, hay là những người đã đi làm, thậm chí còn có những người quyền quý chân chính, tất cả mọi người trong lúc này đều chú ý đến 3 chữ người xuyên việt.
Hắn nhìn lướt qua group chat trong lớp.
Cứ mỗi khi có người thảo luận đặc điểm của người xuyên việt, thì Nam Canh Thần liền sẽ chủ động trả lời bình luận, nói những người xuyên việt này chắc chắn là những người cực kỳ ưu tú..
Giờ khắc này, nói thật Khánh Trần có chút hy vọng là Nam Canh Thần sẽ xuyên qua đến trong ngục giam số 18.
Tuy rằng nếu thực sự cứ như vậy thì chính hắn sẽ không thể che giấu thân phận, nhưng lúc ấy, biểu tình Nam Canh Thần chỉ e rằng sẽ cực kỳ đặc sắc.
Khánh Trần mở ra công cụ tìm kiếm, muốn nhìn xem Hà Tiểu Tiểu có tuyên bố công lược gì mới không, nhưng phòng phát sóng trực tiếp của đối phương vẫn tối đen như cũ, không có hoạt động mới nào.
Hắn lại nhìn thoáng qua WeChat, mẹ hắn như cũ vẫn không có đăng tin tức mới nào.
Đang khi hắn chuẩn bị đi ngủ thì di động đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện lên chữ: Mẹ.
Khánh Trần ngồi dậy nhận điện thoại: "Alo?"
Bên kia điện thoại Trương Uyển Phương nói: "Tiểu Trần, mẹ đã đem sinh hoạt phí đưa cho ba con."
Nhưng mà, Khánh Trần đã lâu rồi không có nhận một đồng sinh hoạt phí nào.
"Mẹ, tuần này.."
Khánh Trần muốn nói về việc phải nộp tiền sách, nhưng không chờ Khánh Trần nói