Lục Tây Viên càng nghĩ càng thấy không đúng, cho dù bạn học cũ có thân nhau cỡ nào cũng đâu cần tạo một thư mục riêng để lưu nhiều ảnh vậy chứ?
Nhưng nhìn anh trai cô cũng không giống biến thái lắm, tốt xấu gì hai người cũng sống chung từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy nếu anh là kẻ biến thái thì cô phải phát hiện ra từ lâu rồi chứ?
Chẳng lẽ anh trai cô thầm mến người ta?
Đúng rồi, Lục Tây Viên bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào mẹ cô nhờ người mai mối nhiều cô gái như vậy mà anh chẳng vừa ý ai, hóa ra là nhớ thương bạn học cũ à?!
Cho nên mới thừa cơ sờ môi người ta sao?!
Tiểu Trương còn nói không có gì lạ, chẳng lẽ thấy nhiều rồi nên không kinh ngạc nữa sao?!
Lục Tây Viên suy nghĩ lung tung hơn nửa ngày, buổi trưa Lục Nam Châu và Diệp Nhiên từ trại gà về thì thấy vẻ mặt đăm chiêu của cô.
"Sao thế?" Lục Nam Châu hỏi, "Chưa xong việc à?"
"Không phải," Lục Tây Viên nhìn anh nói, "Em làm xong rồi." Có anh mới khó xử lý ấy.
Lục Nam Châu: "Thế sao còn rầu rĩ thế kia?"
Lục Tây Viên lại liếc nhìn Diệp Nhiên sau lưng anh rồi nói nhát gừng: "Không có gì, chỉ hơi mệt thôi."
"Vậy em nghỉ một lát đi," Lục Nam Châu cũng không nghĩ nhiều mà xắn tay áo đi vào bếp, "Đợi chút nữa là ăn cơm được rồi."
Diệp Nhiên cũng vào theo, Lục Tây Viên nghe cậu hỏi: "Cái này phải rửa đúng không?"
"Ừ," Lục Nam Châu trả lời, "Đập mấy quả trứng gà để làm trứng chiên cà chua đi."
Sau đó cô lại nghe thấy Lục Nam Châu la lên: "Sao lại lén cất rau đi hả?!"
Diệp Nhiên nói: "Chẳng phải có cà chua rồi sao?"
Lục Nam Châu: "Có cà chua thì không cần ăn rau à?"
Diệp Nhiên: "Cà chua không phải rau sao?"
Lục Nam Châu: "......!Nhưng vẫn phải ăn rau."
Diệp Nhiên: "Không ăn."
Lục Nam Châu: "Không được."
Lục Tây Viên: "......" Anh có thầm mến người ta thật không vậy? Sao lại hung dữ thế hả?
Cuối cùng lúc ăn cơm, Diệp Nhiên vẫn nói không lại Lục Nam Châu nên đành ngậm ngùi ăn nửa chén rau.
Buổi chiều Diệp Nhiên ngồi trên ghế salon đọc sách, Lục Nam Châu thấy hàng rào bên cạnh vườn rau đã cũ nên muốn đi sửa lại.
Đúng lúc mấy ngày trước anh có kéo về mấy cây tre, chẻ ra cũng đủ chắp vá.
Anh đang chẻ tre thì thấy Lục Tây Viên đi tới.
"Anh," Lục Tây Viên nói không đầu không đuôi, "Í, cây tre này đẹp ghê nha."
Lục Nam Châu: "......"
Lục Nam Châu: "Em không sao đấy chứ?" Không mắc phải bệnh gì đấy chứ?
"Không sao," Lục Tây Viên cười khan, "Không đẹp à?"
Cô đột ngột đổi chủ đề hỏi: "Vậy bạn học cũ của anh đẹp không?"
Lục Nam Châu nheo mắt, "......!Em không sao thật đấy chứ?"
Lục Tây Viên: "Rốt cuộc là có đẹp không?!"
Lục Nam Châu: "......Đẹp."
Lục Tây Viên: "Có phải kiểu đẹp mà anh thích không?"
Lục Nam Châu: "......Tóm lại là em muốn nói gì hả?"
Lục Tây Viên thốt lên: "Anh thích anh ấy đúng không?"
"Cạch" một tiếng, cây tre trong tay Lục Nam Châu rơi xuống.
Anh quay mặt đi nhặt cây tre rồi lẩm bẩm: "Nói bậy gì đó?"
"Không phải à?" Lục Tây Viên không tin, "Vậy sao trong máy tính của anh lưu nhiều hình anh ấy quá vậy?"
Lục Nam Châu sững sờ, "Sao em lại lục lọi máy tính của anh?"
Lục Tây Viên ngẩng đầu nhìn trời, "Không phải em cố ý đâu, chỉ là......!vô tình thấy thôi."
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi lại tiếp tục chẻ tre.
"Anh," Lục Tây Viên ngập ngừng hỏi, "Anh thích anh ấy lâu lắm rồi sao?"
Lục Nam Châu không trả lời mà chỉ nói: "Chỗ này nắng gắt lắm, vào nhà đi."
Lục Tây Viên vờ như không nghe thấy rồi hỏi tiếp: "Anh ấy có biết không?"
"Anh tỏ tình chưa?"
"Hay là anh sợ anh ấy không thích mình?"
"Để em đi hỏi giùm anh nhé?"
Lục Nam Châu không nhịn được nữa: "Sao em còn nói nhiều hơn mẹ nữa thế?"
"Tại em lo cho anh mà," Lục Tây Viên bĩu môi, "Bao nhiêu năm nay anh vẫn độc thân, em còn tưởng anh chưa quên được mối tình đầu tưởng anh là người giao đồ ăn nữa chứ."
Lục Nam Châu: "......"
"Chết rồi," Lục Tây Viên đột nhiên bịt miệng nói, "Sáng nay em mới kể cho Diệp Nhiên nghe chuyện này, còn hỏi anh ấy có gặp mối tình đầu của anh chưa nữa!"
Cô áy náy nhìn Lục Nam Châu, "Anh, xin lỗi nha, nếu em biết anh thích anh ấy