Đang cảm thán cực độ thì giọng nói trầm đục của Hiệp cất lên xé tan hồi tưởng:
- Sao không ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ!
- Tất cả món ăn bày trên bàn này cộng lại, giá không dưới 200 ngàn, bữa trưa như vậy có quá xa xỉ không anh?
- Tôi thấy quán này là bình dân nhất rồi đấy, nhiều chỗ còn đắt hơn nữa! – Hiệp nói bằng giọng điệu vô cùng bình thản.
- Em cũng biết nấu ăn sơ sơ rồi, tuy không ngon bằng mẹ nhưng cũng không đến nổi nào. Từ mai cứ về nhà ăn đi, đừng ra tiệm phí lắm!
- Dạo này em vừa đi học chính khóa, chiều lại tăng tiết trái buổi nữa. Đi học về mệt còn hì hụi làm đồ ăn thì sao nghỉ ngơi gì được! – Ngữ điệu có vẻ khô khan nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
- Không sao đâu, em quen rồi. Cứ ăn ở nhà đi, chứ ra quán ăn thế này hao tốn quá!
- Là tôi bao nuôi, em còn day dứt làm gì? – Vẫn kiểu cách nói vô cùng kiêu ngạo.
- Bao nuôi gì chứ, ai cần anh! Với lại tiền này cũng từ ba mẹ mà ra, có phải của anh đâu mà…
Vì bực mình với kiểu nói năng bất cần thô thiển của tên anh trai này, Xuyên cũng bắt đầu ương bướng phản kháng lại. Nhưng khi thấy hai chân mày của Hiệp lại lần nữa sắp sửa dính vào nhau, Xuyên mới nhận thức được tầm nguy hiểm gần kề nên ngậm miệng lại…
- Cái thằng nhóc kia cũng lấy tiền ba mẹ nó bao em ăn sáng, tại sao em lại chấp nhận?
- Thi thoảng em cũng có mời cậu ta lại mà! Với lại cũng chỉ là những món bình dân chứ không xa xỉ đến mức này…
- Cứ làm như từ nhỏ đến giờ chưa từng được ba mẹ dẫn đi ăn nhà hàng lần nào vậy! Phong thái cứ như thể con nhà quê lần đầu được thưởng thức cao lương mỹ vị ấy. Em thể hiện ra thế người ngoài sẽ tưởng người thân trong nhà đối xử phân biệt so với tôi đấy!
Xuyên im lặng vừa nhấm nháp miếng thịt gà thơm lừng mùi sốt chua ngọt vừa ngẫm nghĩ. Đúng là từ nhỏ, cậu được ba mẹ chăm lo chuyện ăn uống rất đầy đủ, chẳng thiếu món ngon vật lạ gì mà cậu chưa nếm qua (trừ những món không biết ăn). Nhưng đó là chuyện hồi bé, khi một đứa nhóc còn chưa nhận thức được giá trị làm ra đồng tiền. Dù chỉ là một học sinh cấp 3, tuổi đời vẫn còn non nớt nhưng Xuyên đã được xem nhiều bài báo cũng như phóng sự, chương trình thực tế trên tivi về những mảnh đời bất hạnh. Cậu biết ngoài kia còn rất nhiều người đói khổ đang phải mưu sinh từng ngày chỉ mong có được miếng cơm chút cháo. Hàng ngày trên đường đi học bắt gặp lắm cụ già, bà mẹ bế đứa bé nhỏ, những người tàn tật lê lết trên lề đường lang thang khắp các con hẻm để xin ăn, xòe tay năn nỉ từng người mua dùm tờ vé số mà lòng cậu thêm chua xót, tội nghiệp thay cho họ.
Chính vì lẽ đó, Xuyên càng thêm trân quý những thứ mình có được hiện tại, tự giác chăm chỉ học hành, chi tiêu tiết kiệm và không phung