Chớp mắt mà đã hết hè, năm học mới lại đến, Xuyên bước vào lớp 11. Công việc của mẹ ngày một bận rộn, lịch quay nhiều nên không có thời gian ở nhà làm bữa sáng, vì thế Hiệp và Xuyên cũng như papa đều phải ăn tiệm. Đây cũng được xem là cái cớ để Hiệp phụ trách hộ tống Xuyên đi học mỗi ngày, từ đó suy ra, “cậu bạn thân” kia đã không còn cơ hội đến nhà rũ đi học cùng nữa. Tuy nhiên, vì giờ tan học khác nhau, Hiệp có khi phải ở lại tới chiều để tham gia buổi học ngoại khóa và thể thao hội nhóm, vì thế Xuyên phải tự về một mình. Nhưng cậu trai nhỏ chưa bao giờ phải chịu cảnh lẻ loi đó, vì đã có một người âm thầm nắm bắt thời cơ…
- Hey, chào người yêu bé nhỏ! - Định vỗ vai Xuyên cười tươi rói.
- Rãnh quá he, trong lớp gặp rồi giờ còn chào.
- Nhưng Xuyên có chịu nói chuyện với tui đâu nên coi như giờ mới là giáp mặt lần đầu mừ! - Định tỏ ra phiền muộn vì mối quan hệ không còn khắn khít như xưa.
- Ừm, tại tui cũng cần suy nghĩ về mối quan hệ của tụi mình…
- Hả? Vậy là Xuyên đang do dự đúng không? Đang cảm thấy ở bên tui mới thật sự vui vẻ??? - Định mắt sáng bừng lên, nhen nhóm niềm hi vọng cháy bỏng.
Ánh mắt Xuyên nhìn xa xăm, khoảng không vô định như cuốn sâu vào tầm ngắm sâu thẳm, không rõ chỉ là bâng quơ hay chất chứa những suy nghĩ mơ hồ. Cậu trai nhỏ cất giọng nhẹ nhàng như làn gió…
- Chúng ta vào quán cà phê nói chuyện chút đi!
Định chưa bao giờ từ chối lời đề nghị nào của Xuyên, trước đây cũng vậy, bây giờ và sau này cũng thế. Quán cách xa trường khoảng 300 mét, là tụ điểm của khá nhiều học sinh cấp 3 hội nhóm với nhau bởi không gian yên tĩnh, bình dị. Gọi nước xong, Xuyên nhanh chóng vào thẳng chuyện cần nói:
- Mấy ngày gần tựu trường, tui đã suy nghĩ về Định rất nhiều!
- Thật vậy sao? Nếu nhớ tui sao không tới nhà chơi, không thì gọi điện a lô một tiếng, dù tui có đang ở tận Phi Châu cũng bay về với Xuyên mà! - Định đã thăng cấp về tài ăn nói “mật ngọt chết ruồi” lên nhiều bậc kể từ khi quyết tâm cưa đổ Xuyên.
- Hì, ông thiệt là vui tính, lúc nào cũng biết cách làm cho tui cười! Chính vì điều đó lại càng làm